Nếu không phải người Kim Tộc không ngừng tăng áp lực, từ trong tộc phái ra không ít cao thủ để tọa trấn, chỉ sợ phái Thần Thể đều muốn phải hạ bệ Lăng Thần khỏi ngôi vị môn chủ.
Đương nhiên, nếu như Kim Tộc mà quyết tâm muốn trấn áp người của phái Thần Thể thì bọn họ cũng có khả năng làm được.
Chỉ là coi như làm được, thì cũng chỉ sẽ làm cho thực lực cao cường của Thiên Long Môn bị hao tổn mảng lớn mà thôi. Cho nên bọn họ một mực đều ẩn nhẫn không hành động, hy vọng có thể để cho lớp người trẻ tuổi tự mình đi giải quyết vấn đề này.
Chỉ tiếc, thân là môn chủ mà thủ đoạn của Lăng Thần có lẽ còn kém một chút a!
Nếu mà chuyện giữa hai phái hệ này một ngày không được giải quyết, thì cục diện nội đấu này từ đầu đến cuối là vô phương thay đổi. Mà cuối cùng chỉ biết sẽ đưa tới Thiên Long Môn giải thể mà thôi.
…
Trên ngọn núi Lăng Tiếu được ban cho.
Cũng có không ít người dừng lại tu luyện và ở lại ngọn núi này.
Trong đó lại có Lăng Cương cùng với đám người vài tên chi trưởng Kim Tộc, Khang Văn, Khang Vũ làm chủ.
Có bọn họ tọa trấn, lúc trước cũng sẽ không có người dám đến khiêu khích người trên núi này.
Chính là, hôm nay đã có người thập phần kiêu ngạo tới nơi này lớn tiếng.
Đoàn người tới đây thật đúng là không ít, trong đó lại có một người ông lão cầm đầu.
Ông lão này mặt dài má hóp như mặt khỉ, hai mắt ti hí giống như mắt chuột trông như thể kẻ trộm vậy, xem ra là quá khó coi.
Chính là đã già lão như vậy mà thật đúng là may mắn trở thành Thần Dược Sư.
Vị mới được tấn phong Thần Dược Sư này có tên là Công Tôn Dương, vốn có quan hệ là sư huynh đệ cùng Cung Đàm Triển. Cung Đàm Triển thăng bậc tiến Giai Thần Dược Sư đã rất nhiều năm, nhưng mà lão một mực lại bị kẹt ở cảnh giới Đại Thánh Sư.
Mà gần đây cũng không biết lão vớ được may mắn gì, lại khiến cho lão vừa vặn luyện thành một viên thần đan chữa thương.
Mặc dù vì viên thần đan này mà tổn thất vô số nguyên liệu, nhưng mà vẫn khiến cho lão bước vào một bước này, đủ khiến cho lão mừng rỡ như điên.
Vì vậy, lão lập tức không thể chờ đợi được phát ra cầu xin về phía Môn Nội, để cho Môn Nội tiến hành phong thưởng đối với lão.
Lăng Thần mặc dù biết Cung Đàm Triển cùng Công Tôn Dương này đều có khuynh hướng ngả sang người của phái Thần Thể, nhưng mà ông ta cũng không hề cố ý làm khó Công Tôn Dương. Vẫn cử hành long trọng nghi thức phong điển cho lão, đồng thời ban cho lão một ngọn núi ngồi tu luyện.
Chỉ là vị Thần Dược Sư mới tấn phong này chính là không ưng ý đối ngọn núi bình thường.
Mà lão bị những người khác xúi bẩy đã nổi lên chủ ý đối với ngọn núi này của Lăng Tiếu.
Lão tính toán tới thăm hỏi một phen Phong Chủ Lăng Thần Sư của núi này, định thương lượng một phen cùng hắn xem có thể khiến cho Lăng Thần Sư nhường lại núi này cho lão tới dùng hay không.
Ý nghĩ này của lão không nghi ngờ là khiêu khích sự uy nghiêm của Lăng Tiếu, muốn làm mất mặt Lăng Tiếu!
Nếu đổi là bình thường, làm sao lão có can đảm này. Phải biết rằng vị Lăng Thần Sư này tuy là trẻ tuổi, chính là lại đã làm xấu mặt sư huynh Cung Đàm Triển của lão cùng với Trịnh Xán là hai vị Thần Dược Sư.
Chính là, hiện tại lão cũng không sợ!
Tất nhiên lão đã nhận được tin tức chính xác. Lăng Thần Sư kỳ thật đã mất mạng, căn bản sẽ không ở trên núi này, mà đám người Lăng Cương cũng có chuyện ra ngoài đi làm. Lúc này ở trên ngọn núi trên không có mấy người có thể ngăn cản nổi cục diện.
Cho nên, lão lựa chọn hôm nay đến di chuyển người ở núi này đi, tính toán chuẩn bị cho tốt chiếm lấy ngọn núi này. Có lẽ những người khác cũng không dám nghịch lại ý tứ của lão.
Ở trên ngọn núi của Lăng Tiếu, có không ít Thần Vương tọa trấn. Chính là đại bộ phận đều bởi vì Lăng Tiếu vắng mặt nên đều lựa chọn bế quan.
Mà Công Tôn Dương thì mang theo hơn mười người đi tới trong điện Phong Chủ, ở trong điện chỉ có Thường Hạo Hữu đang chờ đợi bọn họ.
– Không biết Công Tôn Thần Sư giá lâm, không tiếp đón được từ xa, không tiếp đón được từ xa!
Thường Hạo Hữu tiến lên chắp tay nói với Công Tôn Dương.
Công Tôn Dương trên mặt hiện lên một vẻ cao ngạo, lão chỉ liếc mắt nhìn Thường Hạo Hữu mà hỏi
– Không biết Lăng Thần Sư ở đâu? Công Tôn Dương ta đến đây hội kiến!.
Thường Hạo Hữu cho là Công Tôn Dương thật sự tới thăm hỏi Lăng Tiếu. Tất nhiên lão chỉ là người mới tấn chức Thần Dược Sư, có tôn kính đối với Lăng Tiếu cũng là chuyện nhất thiết. Ai chẳng biết Lăng Tiếu mới thật sự là Luyện Dược Thần Sư đứng đầu a!
Nhưng mà, Lăng Tiếu một mực ra ngoài không có tin tức báo về. Trên dưới trong tông môn cũng biết việc này.
Mà Công Tôn Dương cũng lại vẫn còn tới thăm hỏi thì rốt cuộc là có ý tứ gì?
Thường Hạo Hữu đáp
– Phong Chủ nhà ta ra ngoài du ngoạn chưa về. Công Tôn Thần Sư ngươi xem… Hay là sau này đợi đến lúc Phong Chủ nhà ta trở về, ta sẽ thuật lại việc ngươi đã tới thăm hỏi tin tức?.
– Càn rỡ, chẳng lẽ Lăng Thần Sư cảm giác Phong Chủ nhà ta không đáng gặp mặt sao? Chúng ta chính là nghe nói Lăng Thần Sư một mực ở trên núi.
Một người Thần Vương ở phía sau Công Tôn Dương đứng dậy quát lớn.
Thường Hạo Hữu cau mày một cái rồi nói
– Xin ngươi khi nói chuyện chú ý một chút, Phong Chủ nhà ta có ở trên núi hay không cũng không tới phiên ngươi vung tay múa chân. Ta nói Phong Chủ đi vắng, có chuyện gì ngươi có khả năng nói với ta. Khi Phong Chủ trở về ta nhất định sẽ bẩm báo. Nếu như các ngươi là đến gây rối… Hừ, các ngươi chịu khó suy tính thật tốt đi!.
Hắn nhìn đoàn người này có khí thế hùng hùng hổ hổ, đã biết rõ có thể sẽ không phải hảo tâm gì cả. Mà Hạ Công là Thiên Thần Vương trưởng lão lại còn áp trận ở nơi này, hắn liền ý thức được bọn họ mấy người này chỉ sợ là đến gây sự.
– Thật sự là đại uy phong.
Hạ Công đứng dậy quát lạnh, tiếp theo lão còn nói
– Ngươi gọi Lăng Cương đến đây cho ta, ta có việc nói cùng hắn!.
Hạ Công đây là biết rõ Lăng Cương không có mặt nên mới có lời này. Bằng không, có Lăng Cương tọa trận ở đây thì lão vẫn còn thật sự không dám đến. Nó về thực lực thì lão và Lăng Cương không sai biệt lắm. Nhưng nếu thật sự muốn liều mạng thì lão tuyệt đối không phải là đối thủ của Lăng Cương.
– Lăng Cương trường lão ra ngoài làm việc, Hạ Công trưởng lão có chuyện gì có khả năng nói với ta.
Thường Hạo Hữu tuy là so sánh Hạ Công thì có bối phận thấp hơn, nhưng mà hắn thân là quản gia trên núi này, nên tự nhiên cũng không e ngại hắn.
Hắn sở dĩ tiếp tục ở lại chỗ này, đó là bởi vì hắn tin chắc Lăng Tiếu nhất định sẽ trở về Thiên Long Môn. Bởi vì hắn biết Lăng Tiếu cũng chưa chết.
– Ngươi coi mình là gì vậy!
Hạ Công khinh thường nói, tiếp theo hắn lại nói.