– Chẳng lẽ người trẻ tuổi này là nhân tài kiệt xuất của Trung Vực đại tông hoặc cổ thế phiệt sao? Nhưng cho dù như thế, cũng chưa chắc có thể khiến tứ đại ác nhân buông xuống mặt mũi mà nịnh nọt a?
Bọn hắn trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ.
Lúc này, một người cầm đầm Ma Ảnh Môn lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, phát ra tiếng khàn giọng:
– Nếu đã đến đông đủ vậy thì lên đường đi.
Nhưng mà, Phó minh chủ Thần Đạo Minh lại thản nhiên nói:
– Không gấp, còn một người chưa tới.
Người cầm đầu Ma Ảnh Môn phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường nói:
– Người râu ria tới hay không cũng không sao.
– Ngươi là nói lão phu sao?
Một thanh âm tràn đầy uy nghiêm từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Thanh âm kia phiêu miểu bất định, vốn không biết từ nơi nào phát ra.
Đầu lĩnh Ma Ảnh Môn đột nhiên ngẩng đầu hét lớn một tiếng:
– Dấu đầu lộ đuôi, muốn chết!
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, bàn tay hắn vẫy lên không, một phương mây đen không gió mà cuồn cuộn tới.
– Tiểu bối vô tri, cho dù môn chủ nhà ngươi ở đây cũng không dám làm càn với lão phu như thế.
Giữa không trung truyền đến thanh âm vô cùng uy nghiêm, hỏa mang một đoàn như Viêm Dương đốt sạch những mây đen kia.
Một đạo thân ảnh ngồi trên một đầu Hỏa Loan phá vỡ mây mù từ trên trời giáng xuống.
Hỏa Loan Xi.. Xiiii.. một tiếng, hỏa sí tung bay, thế lửa trùng thiên.
Đầu Hỏa Loan này là linh thú lục giai trung giai hỏa thuộc tính, có huyết mạch thần thù của thần thú Bất Tử Phượng Hoàng, cùng Giao Long đều thuộc về linh thú cao cấp, tương lai có cơ hội tấn thăng đến bát giai linh thú.
Ở phía trên Hỏa Loan ngồi một lão giả.
Lão giả này ngồi xếp bằng trên Hỏa Loan, tóc bạc mặt hồng hào, áo bào phiêu dật, thần sắc lạnh nhạt, có phần có vài phần tư thái tiên phong đạo cốt.
Mọi người nhìn thấy lão giả này, thần sắc đều lộ ra vẻ giật mình,
Mọi người ở đây lập tức khom người với lão giả trên Hỏa Loan:
– Bái kiến Đan đại sư!
Coi như là người của Ma Ảnh Môn và Thần Đạo Minh cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Lăng Tiếu và Thải Hà Nguyệt, Huyền Diệu, Ma Đế bên cạnh hắn là không có động tĩnh.
Ma Đế lặng lẽ truyền âm cho Lăng Tiếu nói:
– Đây là một Tôn giai.
Lăng Tiếu tâm thần chấn động, trong nội tâm thầm hô:
– Khó trách lực uy hiếp mạnh như thế.
Thiên Tôn, bất kể là ở Tây Bắc hay là Nam Hoang đều như thần mình cao cao tại thượng, khiến người vô cùng ngưỡng mộ và tôn sùng.
Ở Tây Bắc lớn lao, chỉ có trong tam đại thất phẩm tông môn có Tôn giai tồn tại.
Mà trước đây, Lăng Tiếu lần thứ đầu tiên ở Nam Thiên thành bái kiến một gã Thiên Tôn là Đổng gia lão tổ, uy năng của Đổng gia lão tổ đến giờ vẫn khiến hắn như rõ mồn một trước mắt, uy thế bài sơn đảo hải, phá núi liệt địa kia quả thực không gì không làm được, rung động tứ phương.
Hắn không nghĩ tới, tiến đến Cổ Thành, rõ ràng lại kinh động đến một đại năng Tôn giai.
Trong lòng của hắn cũng hiểu rõ.
Hắn tiến tên Cổ Thành là vì tìm kiếm Thiên Cổ Thần Công, mà mục đích của những người này tự nhiên cũng nhắm vào hai đại thần vật của Cổ Tộc rồi.
Vốn ở trước mặt nhiều cường giả như vậy hắn đã lộ ra không có ý nghĩa, giờ lại đến một gã Thiên Tôn, càng khiến cho hắn cảm thấy áp lực lớn như núi!
Đan Trần Đạo, năm trăm năm trước là thế hệ kinh tài tuyệt diễm ở Nam Hoang.
Hắn sinh ra ở một tiểu thế gia của một tòa tiểu thành, thân là đệ tử thứ xuất, trong gia tộc cũng không có địa vị gì, không được gia tộc coi trọng và bồi dưỡng.
Hắn trời sinh quật cường, không cam lòng theo vận mệnh bài bố, dứt khoát thoát ly gia tộc, đi bốn phía bái sư học nghệ.
Đáng tiếc hắn thiên tư ngu dốt, bị cho rằng không có thiên phú tu luyện, không ai thu hắn cả. Người người né tránh, phải chịu đối xử lạnh nhạt mỉa mai, không có ai dạy bảo.
Cuối cùng, được một gã tán tu thu làm nhận ca đệ tử.
Mà tán tu này lúc ấy chính là Tứ phẩm Luyện dược sư lừng lẫy nổi danh khắp Nam Hoang.
Khổ được lương sư, Đan Trần Đạo dùng cần cù bù kém cỏi, cực kỳ cố gắng để chứng minh bản thân.
Sư phụ hắn thấy hắn bền lòng cứng cỏi, hơn nữa đại nạn buông xuống, liền lấy ra thiên tài địa bảo trân tàng nhiều năm cải tạo kinh mạch cho hắn, đào móc trí tuệ và tiềm lực của hắn ra.
Lúc ấy, hắn đã 21 tuổi, xem như đã qua thời kỳ tu võ tốt nhất.
Bất quá, hắn cũng không nhụt chí, mỗi ngày ngoại trừ học tập luyện đan chi thuật ra thì đều toàn lực tu luyện.
Khi sư phó hắn qua đời, hắn mới chỉ là một gã võ giả Huyền Sĩ giai, lúc ấy hắn đã 30 tuổi rồi.
Đổi thành người khác, nhất định sẽ mất đi tin tưởng với tu võ nhất đạo, nhưng hắn vẫn không buông ha, một năm như một ngày vẫn cứ tu luyện và luyện đan.
Về sau, khi hắn bốn mươi tuổi đến Man Hoang vực tìm kiếm linh thảo, bị linh thú đuổi giết rơi lâm vào Bí Cảnh, xảo ngộ đạt được tuyệt đại cơ duyên.
Từ đó về sau, thực lực của hắn bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, khi 50 tuổi thành tựu Vương cấp, trở thành Tam phẩm Luyện dược sư, bắt đầu bộc lộ tài năng ở Nam Hoang.
Khi hắn trăm tuổi đã bước vào Địa Hoàng giai, thành tựu Ngũ phẩm Luyện dược sư, bắt đầu trở thành tân quý cự ngạc ở Nam Hoang.
Hôm nay năm trăm năm qua đi, nghe nói hắn đã trở thành Thiên Tôn giai, đồng thời cũng đã trở thành g thủ tịch Luyện dược sư danh tiếng cả hai nơi là Tây Bắc, Nam Hoang.
Lục phẩm Luyện dược sư, mặc kệ ở đâu cũng là nhân vật tôn sùng khiến người phải kính nể.
Cho dù là môn chủ Ma Ảnh Môn và minh chủ Thần Đạo Minh đối hắn cũng phải lễ kính ba phần.
…
Đan Trần Đạo ngồi trên Hỏa Loan, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua tên cầm đầm Ma Ảnh Môn vừa nãy xông tới hắn nói:
– Ngươi muốn giết ta?
Này vừa mới nói xong, người cầm đầu của Ma Ảnh Môn đã bị một cổ áp lực vô hình chấn cho bay ra mấy chục thược, một ngụm máu tươi phun ngược ra.
– Cho ngươi một chút giáo huấn, miễn cho cứ tự cao tự đại.
Đan Trần Đạo thản nhiên nói.
Người cầm đầu Ma Ảnh Môn kia bò lên chắp tay với Đan Trần Đạo:
– Đa tạ Đan đại sư hạ thủ lưu tình.
Đan Trần Đạo cũng không thèm nhìn hắn, nhắm mắt lại nhàn nhạt nói:
– Đi thôi!
Dứt lời, Hỏa Loan chấn cánh, trên không trung vạch ra một đạo hào quang diễm lệ, biến mất nơi phía chân trời.
Người Ma Ảnh Môn và Thần Đạo Minh đều bắt đầu động.
Trước mặt mười lăm người Ma Ảnh Môn xuất hiện mười lăm đầu biên bức màu đen cực lớn.
Đây là ám thuộc tính linh thú tứ giai cao giai, hung tàn khát máu, tốc độ cực nhanh.
Mười lăm người phân biệt nhảy lên trên thân biên bức, lao vút về phía chân trời.
Bên phía Thần Đạo Minh thì nhiều ra mười lăm đầu Thanh Dực Phong Điêu.
Cũng là Phong thuộc tính linh thú tứ giai cao giai, chạy như bay như gió như điện.
Người Thần Đạo Minh nhao nhao khu điêu đuổi theo.
Những người khác nhao nhao triệu hồi ra phi hành linh thú đã sớm chuẩn bị tốt, đạp vào Cổ Thành chi lộ.
Vợ chồng Quỷ Bà Yêu Công cưỡi là một đầu song đầu phi xà thú.