– Tiểu gia hỏa, đừng bướng bỉnh, mau ăn nó đi!
Lăng Tiếu không rõ ràng cho lắm khuyên bảo.
Ai ngờ ấu kỳ lân không ngừng thỏ hổn hển, vẫn không ăn hắc linh chi.
– Chẳng lẽ không hợp khẩu vị?
Lăng Tiếu im lặng nói ra, sau đó mở cái bao ra, hắn bày linh thảo cấp thấp và thú đan Thiểm Điện Điêu ra.
– Đến xem, những thứ này ăn ngon đấy, xem thử đi nào!
Lăng Tiếu như dỗ tiểu hài tử nói ra .
Ấu kỳ lân mở mứt lần nữa, sau đó vừa muốn nhắm mắt lại thì giãy dụa muốn đứng lên, nó đi qua hộp gấm.
– Đừng…
Lăng Tiếu muốn ngăn cản, nhưng mà không họp rồi, đồ vật trong hộp gấm đã bị ấu kỳ lân nuốt vào bụng.
– Bà mẹ nó, tiểu gia hỏa ngươi lấy mạng già củ ta sao?
Lăng Tiếu thương tâm không dứt nói ra.
Ấu kỳ lân ăn chính là thú đan Thiểm Điện Điêu.
Thú đan này còn trân quý hơn toàn bộ số linh thảo ở đây nhiều, hắn không nghĩ tới ấu kỳ lân không ăn linh dược mà ăn thú đan, chuyện này lắm hắn đau lòng không xiết.
Sau khi nuốt thú đan vào, ấu kỳ lân rốt cuộc bắt đầu có phản ứng.
Thú đan, đây chính là tinh nguyên của linh thú, tập trung năng lượng suốt đời của linh thú.
Võ giả bình thường muốn hấp thu thú đan cũng không dám ăn trực tiếp, bởi vì năng lượng trong thú đan rất cuồng bạo, hơi có chút không cẩn thận là bạo thể mà chết. Cho nên võ giả bình thường phải dùng linh thảo và thú đan luyện chung thành đan dược mới dám phục dụng, như vậy mới không có nguy hiểm bạo thể.
Trước mắt ấu kỳ lân lại trực tiếp ăn thú đan Thiểm Điện Điêu thú cấp ba vào bụng, Lăng Tiếu đau lòng nhưng cũng đổ mồ hôi lạnh, tiểu chút chít này quá xúc động rồi.
Lăng Tiếu không dám tiến lên, không dám tới quá gần, vạn nhất tai bay vạ gió thì hỏng bét.
Nhưng mà ấu kỳ lân không có bạo thể mà chết như tưởng tượng của Lăng Tiếu.
Chỉ thấy nó nuốt thú đan vào bụng, sau đó quanh người có tinh khí hiện ra, liền khôi phục bộ dáng lúc trước, vết thương trên người dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy khép lại, khí tức cũng dần dần vững vàng hơn.
Không qua một lát, ấu kỳ lân liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, nó ngáp một cái và mê mang đi.
– Cái này… Cái này tính toán là cái gì?
Lăng Tiếu sững sờ một chút, không rõ ràng cho lắm lẩm bẩm.
Nhưng mà nhìn thấy tình huống của ấu kỳ lân ổn định thì không nghĩ nhiều, hắn thu linh thảo lại.
Sau đó ôm ấu kỳ lân đi vào trong động lần nữa.
Lăng Tiếu mang ấu kỳ lân đặt qua một bên, nhìn qua Vân Mộng Kỳ đang tiếp nhận truyền thừa. Chỉ thấy khí tức của nàng càng ngày càng mạnh, có lẽ đã khôi phục đến Huyền Sĩ giai đỉnh phong, càng trở nên thánh khiết xinh đẹp.
– Không biết ngươi khôi phục thực lực có đánh ta vì khi nhục ngươi không!
Lăng Tiếu thở dài nói.
Hắn biết rõ đây là thế giới sùng bái cường giả, cũng không phải thế giới lớn lên đẹp trai là tán gái, chỉ cần có thực lực thì xấu cỡ nào cũng có thể tìm được nữ nhân xinh đẹp làm lão bà; trái lại cho dù ngươi đẹp trải cỡ nào mà không có thực lực cũng không có người nào để mắt tới. Thế giới này chân thật như thế đấy.
Lăng Tiếu lắc đầu, dứt bỏ tạp niệm của mình, ngồi xuống vận chuyển Kim Cương Ngũ Biến Quyết khôi phục thương thế của mình.
Kim Cương Ngũ Biến Quyết đã bước vào biến thứ ba “Luyện tạng” chút thành tựu, tốc độ chữa thương nhanh gấp đôi. Chỉ chốc lát sau vết thương quanh người khép lại, những thương thế trên cánh tay cũng khỏi, qua nửa canh giờ thì cánh tay khôi phục hoàn toàn.
Lăng Tiếu không thể không tán thưởng Kim Cương Ngũ Biến Quyết quá nghịch thiên, không yếu hơn Tam Phân Quy Nguyên Khí chút nào.
Lăng Tiếu nhìn qua ấu kỳ lân và Vân Mộng Kỳ, thấy cả hai không có tỉnh lại, vì vậy đi ra khỏi động phủ lần nữa, nhìn Âm Phong Thảo cách đó không xa, lẩm bẩm nói:
– Âm Phong Thú không biết chạy đâu rồi, thừa dịp này hái Âm Phong Thảo trước đã, dù sao ngu mới không lấy.
Trong ánh mắt Lăng Tiếu tỏa ra hào quang sáng rực, thân thể lóe lên đi tới trước Âm Phong Thảo.
Ngay sau đó Lăng Tiếu không chút do dư hái Âm Phong Thảo xuống.
Nhưng mà lúc hắn hái được mười gốc thì từng đạo thú rống vang lên, hắn sợ tới mức cuống quít lên, Âm Phong Thảo cũng vút xuống đất và bỏ chạy.
Nhưng mà tiếng thú rống như thế chính là của Âm Phong Thú lúc trước.
– Âm Phong Thú hét thê thảm như vậy, chẳng lẽ nó cũng bị trọng thương?
Lăng Tiếu đứng lại, nghi hoặc nói thầm.
Do dự một chút, hắn quay lại địa bàn của con Âm Phong Thú.
Không thể không nói lòng hiếu kỳ của Lăng Tiếu rất nặng, hơn nữa rất lớn mật. Đổi lại người khác biết Âm Phong Thú tồn tại thì có thể chạy bao xa sẽ chạy bấy nhiêu xa, hắn lại dám quay lại xem xét.
Lăng Tiếu bế khí, cẩn thận từng li từng tí đi tới nơi Âm Phong Thú cùng ấu kỳ lân đánh nhau lúc trước, tuy nhiên không có phát hiện thân ảnh của Âm Phong Thú.
– Chẳng lẽ ẩn núp đi?
Lăng Tiếu cảnh giác nhìn quanh.
Đúng lúc này ở khu vực gió lạnh đậm đặc bên kia lại truyền tới tiếng gào rú của Âm Phong Thú, âm thanh này phi thường thống khổ.
– Đó là hang ổ của Âm Phong Thú sao?
Lăng Tiếu cầm chặt đao kiếm, nói thầm.
Từng đợt gió lạnh thổi qua người làm Lăng Tiếu đau nhức, từng cơn gió lạnh xâm nhập cơ thể của hắn.
Lăng Tiếu nhanh chóng vận hỏa sát và phong sát ngăn cản gió lạnh.
Sắc mặt của hắn ngưng trọng, mỗi lần đi đều vô cùng gian nan, trong gió lạnh này áp lực tăng gấp mấy chục lần, càng đi vào trong càng đậm đặc.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn không đi lên phía trước, hắn nhìn thấy vết bới đất của Âm Phong Thú.
Chỉ thấy thân thể của nó bị bỏng nhiều nơi, xương trắng đáng sợ lộ ra ngoài.
Trên đỉnh đầu của nó có hạt châu quỷ dị, mà hạt châu này như ngón cái, có màu xám đậm, vòng xoáy giữa không trung tản ra sát khí ghê người, từng đạo ma vân màu đen xuất hiện, tại chỉ cần dính vào một chút là có thể bị ăn không còn gì cả.
– Đây là thú đan của Âm Phong Thú sao? Không có khả năng nhỏ như vậy a!
Lăng Tiếu phi thường khó hiểu nhìn qua hạt châu và lẩm bẩm.
Thời diểm Lăng Tiếu sững sờ thì bỗng nhiên Âm Phong Thú nhìn qua hắn, hiển nhiên đã phát hiện ra hắn rồi, ngay sau đó kéo thân thể trọng thương đứng lên, nhìn qua Lăng Tiếu gào rú.
– Bị phát hiện!
Lăng Tiếu lui nhanh ra phía sau.
Ai ngờ hạt châu màu xám lóe lên, một đạo gió lạnh quét qua người của hắn.
– Không tốt!
Lăng Tiếu nhìn thấy hạt châu mang theo gió lạnh thổi qua, nhanh chóng bỏ chạy thật nhanh.
Đáng tiếc hắn dù thế nào cũng không nhanh bằng hạt châu này.
Vào lúc này một cơn gió màu đen cuốn qua người của hắn.
– Đáng chết, đây là thứ gì?
Lăng Tiếu hoảng hốt, hắn dùng hỏa công kích gió lạnh, đáng tiếc đám gió lạnh này giống như keo dính, căn bản không bị công kích của hắn ảnh hưởng, trực tiếp kéo hắn về phía hạt châu màu xám.
Con Âm Phong Thú thấy Lăng Tiếu bị bắt trở lại, lúc này một trảo chụp vào đầu của Lăng Tiếu.
– Chết chắc!
Lăng Tiếu nhìn thấy một trảo này liền nhắm mắt lại.
Hắn nào đoán được hạt châu màu xám phát ra cơn gió đen đánh lên người Âm Phong Thú.
Oanh!
Âm Phong Thú bị gió lạnh này đánh bay ra ngoài, sống chết không rõ.