Buổi trưa, diễm dương đã cao cao bay lên.
Hoa cỏ trong biệt viện được chiếu lên lòe lòe tỏa sáng.
Bên trong nhà, Lăng Tiếu cùng Vân Mộng Kỳ đã nắm tay đi ra.
Một người xuân phong đắc ý, một người như cũ đỏ mặt kiều diễm.
– Ngươi còn nói có cái gì cho ta? Mau đem tới cho ta nhìn một chút.
Vân Mộng Kỳ hướng về phía Lăng Tiếu đang ở một bên cười đến vui mừng nói.
Lăng Tiếu kéo Vân Mộng Kỳ ngồi ở trên ghế đá có bóng cây.
– Ngươi xem một chút đây là cái gì?
Lăng Tiếu dứt lời, trong tay nhiều ra nhất phương bảo tháp.
Bảo tháp này quang thải lưu ly, thần mang bắn ra bốn phía, đem biệt viện chiếu rọi đến thần thái tung bay.
– Đây… Đây là?
Vân Mộng Kỳ há to miệng hỏi.
Chẳng biết tại sao, nàng nhìn đế phương bảo tháp này trái tim lại nhảy lên cực nhanh, một cỗ khát vọng nồng đậm tự nhiên mà sinh.
Nàng có thể cảm nhận được bất phàm của bảo tháp này, có thể cảm nhận được khí tức cùng thuộc tính với nàng.
– Đây là Thánh khí Thủy thuộc tính, ngươi nhanh nhỏ máu nhận chủ đi!
Lăng Tiếu đem bảo tháp đưa tới trước mặt Vân Mộng Kỳ nói.
– Thánh khí!
Vân Mộng Kỳ kinh hô lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nồng đậm.
– Không thể giả được!
Lăng Tiếu rất là nghiêm túc đáp.
Vân Mộng Kỳ thò tay đem bảo tháp lấy tới, một cỗ khí tức uân nhân tràn ngập bốn phía, từng đạo thuộc tính năng lượng chui vào trong lòng bàn tay nàng, phảng phất ban thưởng lực lượng vô cùng cho nàng, để cho nàng cảm thấy phương thiên địa này chỉ ở trong lòng bàn tay của nàng.
– Tiếu, ngươi… Ngươi là từ đâu có được? Chẳng lẽ là từ trong bí cảnh đạt được hay sao?
Vân Mộng Kỳ suy đoán hỏi.
– Không phải, ngươi trước đem nó nhận chủ, đợi lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lăng Tiếu lắc đầu đáp.
Vân Mộng Kỳ không tiếp tục từ chối nữa, nàng đã là nữ nhân của Lăng Tiếu, đồ của nàng cũng là đồ của hắn đi!
Sau khi đem máu huyết nhỏ lên bảo tháp, Vân Mộng Kỳ lấy được liên lạc với bảo tháp, mới biết cái này gọi là Lưu Ly tháp, một kiện cao cấp Thánh khí phòng ngự, chỉ cần nó nơi tay, coi như là Huyền Đế cũng không thể trong thời gian ngắn nhất cử đem nàng bắt giết.
Vân Mộng Kỳ mừng rỡ vạn phần đem bảo tháp thu vào, còn vui thích ở trên trán Lăng Tiếu hôn một phen lấy đó để bày ra phần thưởng. Nguồn nhanh nhất tại docTruyệnFULL.vn
Lăng Tiếu liền sâu lắng đem chuyện của mấy năm nay trải qua từ từ nói với Vân Mộng Kỳ.
Thanh âm trầm thấp mà hơi hàm chứa từ tính vĩnh viễn khiến người mê muội, những chuyện trải qua khiến cho người ta liên tục vừa mừng vừa sợ, mỗi lần phong hồi lộ chuyển khiến cho người ta cảm thấy dư ý chưa hết.
Vân Mộng Kỳ không khỏi nghe đến ngây dại.
Nàng không nghĩ tới người nam nhân này đạt đến thực lực hôm nay đều là lấy mạng đổi mạng mà chiến đấu, tuy nói trong đó trêu chọc không ít nữ nhân, nhưng đây đều là nữ nhân chủ động đi câu dẫn hắn, hắn là một cái nam nhân huyết khí phương cương thì như thế nào nhẫn nhịn được.
Nghe xong Lăng Tiếu thấp giọng kể, Vân Mộng Kỳ không có bởi vì hoa tâm của hắn mà đối với hắn giận dữ mắng mỏ, chán ghét, ngược lại là trong lòng đối với hắn lại càng là tình ý miên man.
Hắn là vì truy đuổi cước bộ của nàng mà ăn nhiều khổ cực như vậy, nàng còn có tư cách gì ngăn cản nữ nhân khác cùng hắn ở một chỗ được. Hắn có thể kiên trì đem nàng ở vị trí đầu tiên, trong lòng nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Bởi vì hắn so sánh với bất kỳ nam nhân nào đều muốn xuất sắc hơn nhiều lắm, loại nam nhân này chú định cả đời không tầm thường, nhất định cả đời không chỉ là một nữ nhân có thể trói buộc được.
– Tiếu, ngươi có thể hay không trách ta lúc đầu rời bỏ ngươi, để cho ngươi ăn nhiều đau khổ như vậy?
Vân Mộng Kỳ ngồi ở trên đùi Lăng Tiếu, thương tiếc vuốt ve khuôn mặt kiên nghị kia của Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu bắt được bàn tay mềm mại của nàng nói:
– Điểm khổ cực này coi là cái gì, bây giờ có được ngươi, hết thảy đều đáng giá!
Nghe được lời nói của Lăng Tiếu, trên mặt Vân Mộng Kỳ nở rộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bất quá nàng biến sắc mặt cũng cực nhanh, nghiêm mặt trách cứ nói:
– Từ hiện tại trở đi không cho phéo ngươi kiếm thêm tỷ muội cho ta nữa biết không? Bằng không cho ngươi đẹp mặt.
Lăng Tiếu sờ sờ lỗ mũi cười nói:
– Sẽ không, tuyệt đối sẽ không rồi, nam nhân chuyên nhất si tình giống như ta bình thường sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hắn lại ở trong lòng nói thầm:
– Nếu là những hoa dại xinh đẹp kia cam tâm tình nguyện dính vào ta, vậy thì không phải là ta mong muốn rồi, hắc hắc.
– Đúng rồi, băng… Băng sư muội bị ta tức giận bỏ đi rồi, vậy bây giờ phải làm sao cho phải.
Vân Mộng Kỳ mới nhớ tới Băng Nhược Thủy bị nàng làm cho tức giận mà bỏ đi, tâm tình lại là một trận khổ sở.
Nàng sớm đem Băng Nhược Thủy làm thành tỷ muội tốt nhất, lúc trước là không muốn Băng Nhược Thủy biết được khổ tâm của nàng, mới bất đắc dĩ khiến nàng tức giận bỏ đi.
– Đây là chuyện gì xảy ra?
Lăng Tiếu không biết đầu đuôi câu chuyện hỏi.
Vân Mộng Kỳ giản lược đối với Lăng Tiếu nói một lần.
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày nói:
– Nàng có thể chỉ là quá tức giận, qua một thời gian ngắn hết giận rồi hẳn là sẽ trở về đi.
Hắn không khỏi nghĩ tới mỹ nhân một nóng một lạnh kia, trong lòng thầm nghĩ:
– Không biết bé con kia bây giờ có ở Xích Viêm phong hay không.
Hồi tưởng lại hai vị mỹ nhân Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy thủy hỏa bất dung, trong lòng liền thoải mái mà nghĩ đến tư vị cùng nhị nữa chăn lớn đồng sàng, không khỏi hóa ra nụ cười hèn mọn.
Vân Mộng Kỳ thấy thế, ở trên đùi Vân Mộng Kỳ hung hăng nhéo một cái nói:
– Cười đến ghê tởm như vậy, có phải hay không lại nghĩ đến chủ ý xấu xa nào?
– Cái gì mà ác tâm, phu quân đây là nụ cười thuần khiết nha.
Lăng Tiếu đại nghĩa lẫm nhiên nói, bỗng nhiên một chút hắn mới nói:
– Băng sư tỷ có thể là trở về gia tộc của nàng đi.
– Có khả năng, nàng đã sớm nói với ta muốn rút thời gian trở về gia tộc của nàng nhìn một chút.
Vân Mộng Kỳ gật đầu đáp.
– Nếu là như vậy ta đây một lát lại đi tìm nàng, dù sao ta còn có một số việc muốn đi làm.
Lăng Tiếu nói.
– Đúng rồi, có thể cho ta cùng đi tới Cổ Tế thành nhìn vị Vận muội muội kia một chút hay không?
Vân Mộng Kỳ hơi ghen tuông hỏi.
Tuy nói nàng có thể dung nhẫn cho hoa tâm của Lăng Tiếu, nhưng không có nghĩa là nàng một chút đều không để ý.
Nghe được Lăng Tiếu vì Tế ti nữ mà không kể đến ngàn dặm xa xôi đi Nam Vực tìm Thiên Cổ thần công, có thể tưởng tượng mị lực của Tế ti nữ tuyệt đối sẽ không kém so với nàng, nàng đã ở trong lòng đem Tế ti nữ cho rằng là kình địch số một, càng để cho nàng khó chịu chính là Lăng Tiếu lại đã cùng nhân gia bái đường rồi, vị trí chính thê này tựa hồ bị đối phương ngồi thật rồi, cho nên nàng nhất định phải bằng thực lực của mình đi giành lại chức vị thuộc về mình. Bất quá nàng cũng biết Tế ti nữ mệnh đã không còn lâu, thành kiến trong lòng lại biến thành ý thương hại. Điều này khiến cho nội tâm của nàng vẫn rất mâu thuẫn.