– Kỷ Hồng thảo? Hì hì…
Ngọc Liệt Diễm chợt che miệng nở nụ cười.
Thân hình Ngọc Liệt Diễm cười đến run rẩy, bộ ngực chấn rung khiến Lăng Tiếu xao động, trong lòng thầm hô:
– A đầu này thật sự là dụ hoặc!
– Sư tỷ cười cái gì?
Lăng Tiếu thu liễm tâm thần hỏi.
Ngọc Liệt Diễm không đáp mà hỏi ngược lại:
– Sư đệ cần Kỷ Hồng thảo làm gì?
Lăng Tiếu nhìn nàng, nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ nàng biết ta muốn làm gì?
Lăng Tiếu cũng không giấu diếm nói thẳng:
– Ta muốn đến thu phục Tử Giao Long Khâu.
Khuôn mặt lộ ý cười của Ngọc Liệt Diễm chợt cứng đờ, sau đó vội vàng nói:
– Sư đệ ngươi điên rồi, Tử Giao Long Khâu cường đại như vậy, cho dù toàn bộ chúng ta cùng tiến lên chưa chắc đã là đối thủ của nó, ngươi…ngươi lại muốn một mình dùng linh thảo chỉ để hóa trang đi thu phục nó?
– Linh thảo hóa trang?
Lăng Tiếu ngẩn người hỏi.
Ngọc Liệt Diễm cười duyên nói:
– Chẳng lẽ ngươi không biết Kỷ Hồng thảo có công hiệu làm đẹp giữ tuổi thanh xuân cho nữ nhân sao?
– Ách…có chuyện này sao?
Lăng Tiếu có chút dở khóc dở cười đáp.
Hắn không nghĩ tới Kỷ Hồng thảo lại là linh thảo giữ tuổi thanh xuân cho nữ nhân, mà Kỷ Hồng thảo là thực vật mà Giao Long Khâu thích nhất, điều này quả thật là khó tin.
Chẳng lẽ con đại trùng kia cũng thích làm đẹp?
Vừa nghĩ tới bộ dạng dữ tợn của con đại trùng tử kia, Lăng Tiếu không khỏi cảm thấy ghê tởm.
– Ha ha, nếu ngươi không nói muốn dùng linh thảo thu phục Giao Long Khâu, ta còn tưởng rằng ngươi muốn đem nó đi lấy lòng nữ nhân khác đâu.
Ngọc Liệt Diễm liếc mắt nhìn Lăng Tiếu cười duyên.
Mắt thấy Lăng Tiếu muốn hôn lên đôi môi khêu gợi của nàng, một thanh âm lãnh đạm vang lên:
– Không cho phép ngươi câu dẫn nam nhân của ta!
Vừa dứt lời một đạo thân ảnh lướt tới bên cạnh Lăng Tiếu.
Khí tức băng hàn xông tới, Lăng Tiếu dừng động tác, không cần đoán đã biết người đến là ai.
– Ai, ngươi cùng sư đệ bái đường thành thân rồi sao? Hắn làm sao lại trở thành nam nhân của ngươi đây?
Ngọc Liệt Diễm bị Băng Nhược Thủy phá vỡ chuyện tốt, trong lòng thập phần khó chịu, có chút kỳ quái nói.
Nàng tưởng rằng da mặt Băng Nhược Thủy mỏng sẽ vì lời này mà tức giận bỏ đi.
Không nghĩ tới Băng Nhược Thủy thật hào phóng ôm Lăng Tiếu, đôi mắt đẹp nhìn hắn không chớp mắt hỏi:
– Trong trận chiến kia không phải ngươi đã nói ta là nữ nhân của ngươi sao?
Lăng Tiếu thoáng lặng người, hắn cũng không nghĩ tới Băng Nhược Thủy sẽ hỏi ra vấn đề trực tiếp như vậy, không khỏi gãi đầu cười khan nói:
– Ta…ta có nói qua sao?
Sắc mặt Băng Nhược Thủy phát lạnh, Ngọc Liệt Diễm xoa ngực cười duyên nói:
– Nhìn xem, sư đệ người ta làm sao sẽ thích ôm một khối băng sao, ôm vào không sảng khoái thôi!
Lời này của Ngọc Liệt Diễm chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
– Ta giết ngươi!
Băng Nhược Thủy xuất ra băng kiếm, hướng Ngọc Liệt Diễm đâm tới.
– Sợ ngươi hay sao!
Ngọc Liệt Diễm cũng không yếu thế, hỏa diễm kiếm xuất hiện trên tay.
Nhìn thấy hai nàng sắp đánh nhau, Lăng Tiếu bỗng đứng lên, một cỗ uy áp cường đại phóng ra, miệng nói:
– Hai người luôn kêu đánh kêu giết ra thể thống gì!
Dứt lời hai tay Lăng Tiếu khẽ vẫy, hung hăng đem hai mỹ nữ xinh đẹp như hoa đứng phía trước ôm vào trong lòng.
Trong lúc nhất thời cả hai nàng bị hành động của hắn làm sợ ngây người.
Tuy hai nàng luôn biểu hiện ái mộ đối với hắn, nhưng hắn vẫn luôn tránh né, điều này làm hai nàng vẫn nghĩ hắn không có hứng thú với mình.
Hiện giờ Lăng Tiếu làm như vậy khiến hai nàng cảm thấy khiếp sợ lại vui sướng không thôi.
Ôm lấy hai mỹ nữ, Lăng Tiếu không chút khách khí hung hăng hôn lên môi hai người, sau đó nói:
– Sau này hai nàng là nữ nhân của ta, không ai trốn thoát, nếu còn tiếp tục cãi nhau coi chừng gia pháp hầu hạ!
Động tác của hắn thật bá đạo, lời nói cũng rất bá đạo.
Kỳ thật hắn đã sớm muốn làm như vậy, chỉ vì luôn e ngại Vân Mộng Kỳ nên chưa dám lộ ra tâm tư của mình.
Hiện giờ đang ở trong bí cảnh, không biết khi nào có thể vứt bỏ tính mạng, sao không thừa dịp hiện tại biểu lộ tâm tư của mình để tránh ngày sau tiếc nuối.
– Ai là nữ nhân của ngươi, thật bá đạo!
Ngọc Liệt Diễm ngọt ngào nói, tiếp theo ôm eo Lăng Tiếu lại tiếp tục:
– Nhưng ta thích sự bá đạo của ngươi.
Gò má băng sương của Băng Nhược Thủy đỏ bừng chưa từng có, khuôn mặt chôn sâu trong lồng ngực Lăng Tiếu, không dám ngẩng lên, bộ dạng xấu hổ khiến người thương tiếc.
Lăng Tiếu nhìn hai nàng, tâm thần khoan khoái không thôi, hào sảng cười nói:
– Sau này hai nàng phải nghe theo lời vi phu, bằng không…hừ hừ!
Lăng Tiếu nói chuyện thật lớn tiếng, người của Tử Thiên tông cách đó không xa quay đầu lại nhìn thấy hắn đang trái ôm phải ấp, trong đôi mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
– Ai nha, cải ngon bị trư củng!
Triệu Nam khó chịu bĩu môi.
Nghiêm Trạch cầm bầu rượu rót vào miệng nói:
– Chỉ là hồng phấn khô lâu, không ngừng mạnh mẽ mới là chính đạo.
– Người không chút dục vọng như ngươi, xứng đáng cả đời cô độc.
Triệu Nam đoạt lấy bầu rượu của Nghiêm Trạch mắng một câu, ngửa đầu uống ừng ực.
Trần Văn Vũ thản nhiên nói:
– Võ vô chừng mực, yêu có vĩnh hằng, chờ khi các ngươi thực sự gặp được một nửa của mình sẽ thể hội được mùi vị bên trong.
– Ta phi, Trần Văn Vũ ngươi cũng cô độc một mình, còn không biết xấu hổ ở trước mặt chúng ta khoe khoang tình cảm sâu đậm, cầm đi, uống rượu!
Triệu Nam khinh thường nói một câu, sau đó ném bầu rượu cho Trần Văn Vũ.
Trần Văn Vũ cười khổ hung hăng rót rượu vào miệng mình.
Ngồi một bên đả tọa vừa tỉnh lại, thần sắc La Mỹ Anh cùng Ôn Khả Điệp biến thành phức tạp dị thường.
Nhìn ánh mắt của hai nàng, tựa hồ rất muốn thay thế vị trí của Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy.
– Đúng là kẻ hoa tâm!
Ôn Khả Điệp bĩu môi khó chịu nói.
La Mỹ Anh vừa lúc nghe được lời này, nói:
– Hắn là một nam nhân tài giỏi, cả đời nhất định sẽ không nữ nhân nào chiếm được hắn hoàn toàn, cho dù là Vân tiểu thư cũng không được, nếu ngươi thật sự thích hắn, phải chuẩn bị bao dung hết thảy, bằng không…rời khỏi hắn đi.
Tuy rằng La Mỹ Anh chừng từng nếm qua tình yêu, nhưng hiểu được đạo lý bên trong, sư tôn của nàng là Ôn Hải Yến, nàng là sư tỷ muội với Ôn Khả Điệp, nàng nói lời này là muốn báo với Ôn Khả Điệp đồng thời cũng tự nhắc nhở chính mình.
Ôn Khả Điệp trầm mặc, tiếp theo ngẩng đầu nhìn nhìn Lăng Tiếu, siết chặt nắm tay kiên định nói:
– Ta nhất định có thể trở thành chính thê của hắn.
La Mỹ Anh nhìn thoáng qua Ôn Khả Điệp, trong lòng không khỏi cười khổ.
Lăng Tiếu kéo hai nữ nhân cùng ngồi trên người Kim Sắc Lang Vương, nhìn Ngọc Liệt Diễm hỏi:
– Sư tỷ, rốt cục có Kỷ Hồng thảo hay không?
Theo khẩu khí vừa rồi của Ngọc Liệt Diễm, Lăng Tiếu cảm thấy nàng có tàng trữ Kỷ Hồng thảo.
Lúc này Băng Nhược Thủy kinh ngạc hỏi:
– Huynh cần Kỷ Hồng thảo làm gì?
– Hắn muốn lấy đương nhiên là vì tặng nữ nhân.
Ngọc Liệt Diễm trừng mắt nhìn Lăng Tiếu.
Tiếp theo bên hông Lăng Tiếu liền bị một bàn tay yêu kiều xoay vặn thành xoắn ốc.