Nàng kêu một tiếng này khiến đấu giá hội yên tĩnh trở lại.
Một ức thần tinh!
Con số này điên cuồng cỡ nào, nó đủ để vài vị Thần Vương bán mạng vì nàng rồi.
Muốn Xà Nghĩa môn truy nã Cuồng Tăng giá không quá năm ngàn vạn thần tinh, cộng thêm chút thần tài mà thôi.
Phải biết rằng Cuồng Tăng là một gã sát thần, một ức đủ để mua mạng của hai tên sát thần rồi.
– Ôi mẹ ơi, có thể đừng khi dễ người như vậy được không, có thần tinh là rất giỏi sao, ca cũng có một trăm vạn a, một ức coi là cái gì.
Một gã Thần Vương lệ rơi đầy mặt nói.
– Đúng vậy, một ức thì một ức, sao phải hét lớn như vậy, có bản lĩnh đi ra ngoài mà mua thần khí, còn tranh với chúng ta làm gì.
– Thật ngu ngốc, dùng một ức thần tinh mua mười kiện thần khí, chỉ sợ không còn mạng mà mang ra khỏi chỗ này.
– Đúng đấy, bất quá là một nha đầu Thánh Hoàng cảnh giới, coi như có hậu đài, cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người.
Một đám Thần Vương vô cùng phẫn nộ nói.
Không cần phải nói, là bọn họ hâm mộ cùng đố kỵ đây mà.
Mấy người cùng Liệt Như Ngọc đấu giá đều im hết cả rồi, hiển nhiên trên người bọn họ cũng không mang nhiều thần tinh như vậy.
Lăng Tiếu ở một bên thở dài “ Tiểu phú bà chính là tiểu phú bà a, ai có thể cưới được nàng, cả đời không lo chuyện ăn uống”.
Liệt Vĩnh ở một bên buồn khổ không nói nên lời, đây đều là thần tinh của hắn a.
Bất quá, có thể lấy được vật bị mất, coi như đã có một câu trả lời thỏa đáng, còn mấy kiện Thánh khí bên kia thì coi như xong, lúc báo phục thì tính lên trên người của Thị Huyết lưu khấu là được rồi.
Liệt Vĩnh đi giao thần tinh, đem vật phẩm bán đấu giá toàn bộ lấy xuống.
Lúc này, Lục vị Ngân Xà hướng Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc đi tới.
Thập ngũ Ngân xà trừng mắt nhìn Liệt Như Ngọc nói:
– Tiểu nha đầu, đừng có chạy quá nhanh đấy.
Bọn họ cũng rất tức giận, những đồ vật ở tình thế bắt buộc đều bị quấy phá, bọn họ tất nhiên sẽ không quên đi như vậy.
– Hắc hắc, đấu giá thua còn nghĩ đến chuyện khi phụ ta à? Không có cửa đâu.
Liệt Như Ngọc thè lưỡi, lộ ra dáng vẻ thập phần đáng yêu.
Thập Ngân xà ánh mắt lạnh lùng nói:
– Chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không nhắc nhở ngươi khi ra ngoài có người có thể đắc tội, có người không thể đắc tội sao?
Thập Ngân Xà là trung cấp Thần Vương đỉnh phong, trong Ngũ xà còn lại có hai người là trung cấp Thần Vương, ba người là đê cấp Thần Vương, thực lực cỡ này tập trung một chỗ xác thực vô cùng cường đại.
Nhưng Liệt Vĩnh đã là cao cấp Thần Vương, một người cũng đủ chấn nhiếp bọn họ rồi.
– Lời này để ta nói cho các ngươi mới phải, Xà Nghĩa môn cũng không phải là đại môn đại phái gì.
Liệt Vĩnh trở lại bên Liệt Như Ngọc sâu kín nói.
Nhãn thần Thập Ngân xà nhảy lên, hắn nhìn Liệt Vĩnh thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.
Sau đó, hắn quay ra nói với các huynh đệ:
– Chúng ta đi.
Những người khác đều hướng về Liệt Như Ngọc cùng Liệt Vĩnh trừng mắt, sau đó liền quay người rời đi.
Bọn họ không phải là sợ Liệt Vĩnh, tuy Liệt Vĩnh hơn bọn họ một cấp nhưng bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, đợi ra khỏi chỗ này mọi việc đều dễ làm rồi.
Lăng Tiếu phát hiện Lục Đại Ngân Xà không thèm đếm xỉa gì đến hắn, trong lòng vô cùng tức giận:
– Hừ hừ, bọn họ trừng mắt nhìn các ngươi mà không nhìn ta là có ý gì, chẳng lẽ khinh thường bản cung sao.
Xác thực, Lăng Tiếu ở trong mắt Lục Đại Ngân Xà bất quá chỉ là một người hầu bình thường, căn bản bọn họ không thèm để ý.
Điều này làm Lăng Tiếu cảm thấy rất ưu thương.
Đã bao giờ hắn trải qua cảm giác bị người khác không thèm đếm xỉa như vậy.
Bất quá, hắn tự nhận mình là một người hào phóng, sau khi tính toán một phen, vẫn bỏ qua cho bọn người kia.
“ Nếu lần sau để bản cung nhìn thấy các ngươi lần nữa, ta sẽ trừng mắt chết các ngươi!”
Lăng Tiếu thập phần hào khí thầm nói.
Đám người Lăng Tiếu ra khỏi thạch thất bán đấu giá, Liệt Tịch cùng một gã trung cấp Thần Vương đã có mặt ở đây rồi.
Mọi người lần lượt theo không gian trận ly khai khỏi nơi này.
Lúc đám người Lăng Tiếu muốn rời khỏi lại là bị đám người phía trước chặn đường lại.
– Nếu đã đến, cần gì phải gấp gáp rời đi như vậy.
Một thanh âm lười biếng vang lên.
Khổng Huyết Kinh dẫn theo vài tên Thần Vương chặn trước đám người Lăng Tiếu, Liệt Như Ngọc.
Liệt Vĩnh vội vã chặn ở phía trước nói:
– Các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn công khai phá quy củ ở đây.
Liệt Vĩnh, Liệt Tịch cùng một gã Thần Vương bình thường rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, bọn họ tin rằng đám lưu khấu này cản bản không nhân ra bọn họ là người của Liệt Viêm Thương Minh.
Bất quá, Liệt Vĩnh nhìn thấy Ngưu Đại Nghĩa ở không xa, liền biết đã đả thảo kinh xà rồi.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là Liệt Như Ngọc bộ dáng tài đại khí thô, mới dẫn tới Khổng Huyết Kinh khẳng định bọn họ chính là người của Liệt Viêm Thương Minh.
– Đối với người khác, chắc chắn chúng ta sẽ tuân theo quy củ, nhưng với các ngươi thì miễn đi.
Khổng Huyết Kinh lộ ra vẻ tàn nhẫn, sau đó hắn vẫy tay với đám thủ hạ phía sau bắt đám người Liệt Vĩnh lại.
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm quát lên:
– Chậm đã, Thị Huyết các ngươi muốn làm gì.
Người đến rõ ràn là Hãn Phỉ lưu khấu khấu thủ Lộc Bưu cùng người của hắn.
Khống Huyết Kinh nhìn Lộc Bưu lộ vẻ khó chịu nói:
– Làm sao? Lộc Bưu ngươi muốn quản chuyện của ta.
Hắn biết Lộc Bưu người này sống có nguyên tắc, dù vào rừng làm thảo khấu, nhưng có nhiều chuyện hắn không giống như đám lưu khấu thường làm, Hãn Phỉ bọn họ giống như một dong binh đoàn mà thôi.
– Khách nhân còn chưa rời khỏi nơi đây ngươi đã nghĩ đến chuyện cướp bóc rồi sao, ngươi còn muốn có mặt mũi hay không, công khai phá hủy quy củ của chúng ta, sang năm ai còn muốn đến chỗ chúng ta giao dịch, đây là ngươi muốn đập chén cơm của huynh đệ chung ta.
Lộc Bưu không sợ Khổng Huyết Kinh, ở trước mặt mọi người hét lớn.
Lúc này, mấy đại lưu khấu tất cả đều xuất hiện, người chung quanh không liên quan thì bước đi thật nhanh khỏi chỗ này, tránh bị liên lụy.
– Không tệ, thị huyết các ngươi không được làm vậy, người ta đến chỗ này giao dịch thần tinh, bây giờ các ngươi lại đi đối phó người ta, tổn hao danh dự của bọn ta, sang năm hắc thị không cần mở nữa rồi.
Hải Khảo của Cự kình bang nói.
Tại nơi này, hắn chính là người đứng đầu, bởi vì thế lực của Cự kình bang so với đám lưu khấu lớn hơn một chút.
Bất quá, Khống Huyết Kinh lại là người có thực lực cường đại nhất trong đám khấu thủ.
Bên cạnh hắn còn có hai nhân vật tiến vào Sát Thần bảng, một người là Sư vương Sư Động Thiên, người còn lại là Phong Lãnh, hai người xếp hạng sáu mươi bảy cùng bảy mươi mốt trên Sát Thần bảng.
– Thị Huyết chúng ta làm việc không cần nhìn sắc mặt người khác, để cho ta đi, bằng không… Đừng trách ta trở mặt vô tình.
Khống Huyết Kinh lộ ra lệ khí nồng nặc nói.
– Ta sớm biết ngươi muốn xưng vương xưng bá ở Hỗn Loạn chi Lĩnh này rồi, tới đi, hôm này ta xem xem top mười Sát Thần bảng có gì đáng sợ.