Là một gã Luyện dược sư, khát vọng nhất, muốn có nhất chính là hỏa diểm, ngoài ra dược đỉnh cũng là bọn hắn rất muốn có.
Hai thứ này cơ hồ đối với bất kỳ một gã Luyện dược sư nào đều có hấp dẫn trí mạng.
Hoa Hiểu Quế tự nhiên cũng không thể ngoại lệ rồi.
Phải biết rằng mỗi một kiện cao giai dược đỉnh đều là hết sức hiếm thấy.
– Thôi đi,giống như ngươi muốn thực lực không có thực lực, muốn nhân phẩm không có nhân phẩm của người hầu, ca muốn ngươi để làm gì, ngươi vẫn là biết điều một chút làm tiểu đệ cho ta, ca sẽ không bạc đãi ngươi, yêu, cái dược đỉnh này nhưng là linh khí, hiện tại nó thuộc về ngươi, trước cùng nó nhỏ máu nhận chủ đi.
Lăng Tiếu rất là tùy ý nói.
Dược đỉnh này đồng dạng là đồ của Đan Trần Đạo, tên là Ngũ Phương dược đỉnh, lục giai linh khí.
Như loại dược đỉnh đạt tới linh khí giai này chỉ sợ ở bên trong Tây Bắc hay Nam Vực tuyệt đối sẽ không vượt quá ba cái, cho dù là Tứ, Ngũ phẩm Luyện dược sư nhìn thấy dược đỉnh này đều muốn điên cuồng cướp đoạt.
Mà Lăng Tiếu lại là tùy ý đưa cho Hoa Hiểu Quế, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, có thể thấy hắn đối với Hoa Hiểu Quế giống như đối đãi với thân huynh đệ rồi.
Bất quá nói lại, hắn đã có Thần đỉnh rồi, loại linh khí đỉnh này hắn tự nhiên cũng không cần.
– Lão… Lão đại thật cho ta? Hay là thôi đi, lão đại ngươi thích hợp có nó hơn so với ta, hay là để lại cho ngươi đi.
Hoa Hiểu Quế có chút lo được lo mất nói.
Hắn rất muốn có cái dược đỉnh này, nhưng mà lại nghĩ tới đẳng cấp Luyện dược sư của Lăng Tiếu cao hơn so với hắn, có lẽ cái dược đỉnh này thích hợp để Lăng Tiếu dùng hơn, hắn chỉ có thể thu lại tâm tình khát vọng của chính mình.
– Bảo ngươi cầm thì cầm đi, loại dược đỉnh cấp thấp này lão đại ngươi mới khinh thường sử dụng đây.
Lăng Tiếu rất là khinh thường nói.
Hoa Hiểu Quế rất chân thành nhìn Lăng Tiếu hỏi:
– Lão đại ta biết ngươi tốt với ta, nhưng mà… nhưng mà đây là linh khí dược đỉnh a, coi như… Coi như là sư phụ hắn cũng không có dược đỉnh tốt như vậy…
– Dài dòng cái gì, có muốn hay không, không muốn thì ta đưa cho người khác.
Lăng Tiếu không nhịn được cắt đứt lời nói của Hoa Hiểu Quế.
Hoa Hiểu Quế vội vàng đến:
– Cần… Cần, làm sao không cần!
Hắn biết Lăng Tiếu có lẽ thật không đem cái dược đỉnh này nhìn vào trong mắt, lúc này mừng rỡ, liên tục đáp mấy tiếng, cắn nát ngón tay đem máu huyết nhỏ vào trên dược đỉnh.
Sau khi dược đỉnh dính vào máu huyết của Hoa Hiểu Quế, lại tách ra một đoàn hỏa quang, cuối cùng hỏa quang toàn bộ chui vào trong dược đỉnh, chỉ có mặt ngoài vẫn hiện lên vầng sáng nhàn nhạt.
Hoa Hiểu Quế yêu thích đem nó nắm vào trong tay không ngừng vuốt ve, tựa như đang bàn tay ôn nhu đang vuốt ve tình nhân.
– Tốt lắm, trước tiên đem nó thu lại, ta còn có cái đưa tới.
Lăng Tiếu lại lặp lại câu nói lúc trước nói.
Hoa Hiểu Quế vội vàng khoát tay nói:
– Quên đi, lão đại, ngươi đã đưa cho ta vật trân quý như thế, ta rất thỏa mãn, không thể lại muốn đồ của ngươi.
– Ngươi xác định không cần?
Lăng Tiếu hỏi.
Tuy nói Lăng Tiếu một bộ không cần, nhưng Hoa Hiểu Quế vẫn có thể đoán được đồ vật mà Lăng Tiếu cho hắn hẳn là so sánh với hai kiện trước đó đều không kém đi, lúc này lộ ra cười khan nói:
– Nếu không… Trước nhìn kỹ hẵng nói.
– Quên đi, ngươi đã miễn cưỡng như vậy ta đây liền giữ lại cho người khác thì tốt rồi.
Lăng Tiếu buông tay ra nói.
– Đừng a, ta muốn… Ta muốn còn không được sao?
Hoa Hiểu Quế vội vàng nói, thầm nghĩ:
– Đồ của lão đại ngu sao mà không muốn, đỡ phải tiện nghi cho người khác đi.
– Hay là quên đi, đưa ít đồ còn muốn nhìn sắc mặt của người ta, ca dễ dàng sao.
Lăng Tiếu đứng lên làm bộ muốn rời đi.
Hoa Hiểu Quế còn lo lắng cái gì, đứng thẳng nhào tới trên người Lăng Tiếu cầu khẩn nói:
– Lão đại.. Tân lão đại của ta, ngươi đưa đồ coi như là cái đồ bỏ đi ta cũng sẽ đem nó xem như bảo bối có được hay không.
Đầu tiên là tặng luyện đan bút ký, lại tặng linh khí dược đỉnh, hai thứ này đối với Luyện dược sư mà nói đều là vật tha thiết ước mơ.
Có thể lấy được hai thứ đồ này, Hoa Hiểu Quế đã rất htoar mãn rồi.
Nhưng mà, Lăng Tiếu lại còn có cái gì muốn đưa, Hoa Hiểu Quế nội tâm đã cảm động đến rối tinh rối mù rồi.
Lòng hắn nghĩ:
– Cả đời này lão đại chính là thân ca ca của ta, bất kể là hắn muốn ta lên núi đao hay xuống biển lửa, ta cũng sẽ không do dự.
– Ta dựa vào, mau buông tay, ca chán ghét tiếp xúc với nam nhân, lại không buông tay ca sẽ thu hồi đồ vật đã cho.
Lăng Tiếu tức giận nói, tiếp theo còn nói:
– Ca đưa đồ vậy mà là đồ bỏ đi sao? Thật là không biết phân biệt.
Hoa Hiểu Quế cười khan một chút nói:
– Lão đại không cần tức giận, ta cũng chỉ là làm ví dụ nha, đồ vật mà lão đại đưa đều là bảo bối, làm sao có thể là đồ bỏ đi được.
Lăng Tiếu trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp theo nghiêm túc nói:
– Đồ vật mà ta chuẩn bị đưa cho ngươi cùng với hai kiện đồ vật mới vừa rồi tuyệt đối không thể dễ dàng để người khác xem đến, coi như là người thân nhất, có thể không để cho bọn họ biết liền tận lực không để cho bọn họ biết, trừ phi thực lực của ngươi đạt tới Địa Hoàng giai, thậm chí là cao hơn mới có thể để lộ ra, biết không?
Hoa Hiểu Quế nghe đến chăm chú, lúc này mới gật đầu lia lịa nhận lời.
Hắn cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, vạn nhất bị một ý người có ý đồ xấu biết, chỉ sợ hắn sẽ có họa sát thân.
Sau khi Lăng Tiếu đợi Hoa Hiểu Quế đáp ứng xuống, song chưởng liền tách sang hai bên, hai luồng lam sắc hỏa diễm từ trong tay phun ra ngoài, hai luồng hỏa diễm này lấy Lăng Tiếu làm trung tâm, trong nháy mắt cùng phạm vi bốn thước cách Hoa Hiểu Quế quyển lên.
Hoa Hiểu Quế cảm thụ được năng lượng nóng rực, chỉ cảm thấy dị thường sốt nóng khó chịu.
– Thu liễm tinh thần!
Lăng Tiếu hướng về phía Hoa Hiểu Quế nhắc nhở một câu.
Hoa Hiểu Quế lập tức ngồi xuống, bình tĩnh lại trạng thái của mình.
– Đi ra cho ta!
Lăng Tiếu thoáng nhìn Hắc giới chỉ trên ngón tay của mình khẽ quát.
Sau đó một đoàn tiểu hạt xích sắc tiểu hỏa từ trong giới chỉ xông ra
Lam sắc hỏa diễm ở chung quanh cảm nhận được Hạt U hỏa, hỏa thế cũng muốn hướng nó nhào tới.
Hạt U hỏa tựa hồ rất sợ, lại muốn chui vào trong Hắc giới chỉ.
Đáng tiếc, không có Lăng Tiếu chỉ thị, nó căn bản không có biện pháp tiếp tục tiến vào.
Hoa Hiểu Quế nhìn hạt xích sắc hỏa diễm ở trên ngón tay Lăng Tiếu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nóng rực nồng đậm.
– Lão… Lão đại đây… Đây là?
Hoa Hiểu Quế không dám khẳng định suy nghĩ của mình, có chút nghi ngờ hỏi.
– Địa giai hỏa, Hạt U hỏa chủng!
Lăng Tiếu sâu kín đáp.
Hoa Hiểu Quế nghe Lăng Tiếu nói ra nghi ngờ trong lòng, miệng há thật to, ánh mắt đều sắp trừng ra ngoài rồi.
– Nhanh điều chỉnh trạng thái, đợi lát nữa nghe ta chỉ thị sẽ đem ý niệm chuyển qua cho, nó sẽ là của ngươi rồi.
Lăng Tiếu quát khẽ.