Cốc Đàm đang muốn nói gì đó thì bên ngoài chính sảnh lại có ba người đi đến.
Một người mặc phục sức tiêu chí Cốc gia, hai người khác lại mặc áo choàng Luyện dược sư, một người trong đó chính là Tề Đồng, trên mặt hắn vẫn treo dáng cười âm tà như trước, mà bên cạnh hắn là lão già mập lùn tóc tai trụi lụi hết.
Lão già này chính là sư phó của hắn Ô Phục, thất phẩm Luyện dược sư chi cảnh, đồng thời cũng là cao thủ cường đại có tu vị Bán Đế.
Lão giả mang Ô Phục và Tề Đồng đến đây địa vị cũng không thấp, hắn chính là đường đệ của Cốc Đàm, tên là Cốc Phần, tu vị càng ở trên Cốc Đàm, nhưng phẩm giai Luyện dược sư của hắn lại thấp hơn Cốc Đàm một phẩm, chỉ là Ngũ phẩm Luyện dược sư chi cảnh, bởi vậy nên lúc trước mới mất đi vị trí gia chủ.
Ở luyện dược thế gia như Cốc gia, cũng không phải chỉ dùng thực lực làm tiêu chuẩn duy nhất để cân nhắc, luyện đan chi thuật cũng là một nhân tố rất quan trọng.
Thấy có người tới, Cốc Kiều Kiều trở nên khẩn trương, mà Diệp Vân Phong ở bên lại nhìn chằm chằm vào Tề Đồng, trong mắt lộ ra địch ý nồng đậm.
– Lại là hắn!
Lưu Quần nhìn Ô Phục kinh ngạc nói.
– Ai?
Lăng Tiếu hỏi.
– Thất phẩm Luyện dược sư Ô Phục!
Lưu Quần đáp.
– Thất phẩm Luyện dược sư?
Lăng Tiếu híp mắt nhìn tên mập lùn kia.
Hắn có thể cảm nhận được hành hỏa thuộc tính đầm đặc của Ô Phục, thuộc tính này còn mang theo vài phần hương vị khác thường, có lẽ có thú hỏa hoặc địa hỏa cường đại này đó, hắn dựa vào Thiên Hỏa là có thể cảm ứng được điểm này.
– Cốc gia chủ đã tìm được ngoại viện mới, xem ra là chướng mắt đồ nhi ta rồi, nếu đã vậy chúng ta cũng không quấy rầy nữa!
Ô Phục vừa đến đã nghe được lời Cốc Kiều Kiều, lúc này rất căm tức nói với Cốc Đàm.
Hắn là thất phẩm Luyện dược sư cùng hai vị lão tổ tông Cốc gia thuộc về cùng thế hệ, vốn không cần phải khách khí với gia chủ như Cốc Đàm.
– Gia chủ, ngươi tốt nhất nên nghĩ lại ah, lão tổ tông rất hy vọng có thể được Ô đại sư ủng hộ đấy.
Cốc Phần cau mày nói với Cốc Đàm, nghe ngữ khí cũng không hề có ý tôn trọng Cốc Đàm.
Cốc Đàm trừng mắt liếc Cốc Kiều Kiều, cười nói với Ô Phục:
– Ô đại sư nói đùa, chỉ là trẻ con không biết giữ miệng, ngài đừng để trong lòng, ngoại viện Cốc gia ta lần này vẫn là do đứa nhỏ Tề Đồng này tham dự.
– Hừ, nếu đã vậy thì mời Cốc gia chủ làm chủ thay tiểu đồ lập hôn ước với lệnh tôn đi, bằng không sẽ bị một vài tiểu bối làm ảnh hưởng đến liên minh giữa chúng ta đấy.
Ô Phục rất vênh váo nói, hoàn toàn không để bọn người Lăng Tiếu vào mắt.
– Cái này… Cái này tựa hồ quá mức gấp gáp a!
Cốc Đàm thần sắc có chút khó coi đáp.
Sự sủng ái của hắn với Cốc Kiều Kiều mọi người đều biết, mà tâm ý Kiều Kiều hắn cũng rõ ràng, hắn một mực kìm chế chưa hoàn toàn đáp ứng quan hệ thông gia lần này chính là hi vọng Kiều Kiều có thể có nhiều thêm chút thời gian cân nhắc, nhưng bây giờ Ô Phục lại bức bách, quả nhiên khiến hắn cực kỳ khó chịu và khó xử.
Bất luận ở một đại gia tộc nào thì việc tranh gianh phe phái là không thể thiếu, mà hắn và đường đệ gần đây luôn bất hòa, khiến vị trí gia chủ của hắn không được ổn định, mà lần này Ô Phục chính là do đường đệ hắn mời đến. Trong hội nghị lần trước, rất nhiều trưởng lão đều đồng ý liên hợp với Ô Phục, nếu hắn không đáp ứng, không chỉ ảnh hưởng đến thành tích gia tộc ở Đan Hội Đại Bỉ, càng sẽ khiến danh dự gia chủ như hắn ngã xuống tới cực điểm, việc này quả thật khiến hắn cực kỳ khó xử!
– Gia chủ, lần này rất nhiều trưởng lão đã thông qua, mà hai vị lão tổ tông cũng đã ngầm đồng ý rồi, chẳng lẽ gia chủ không đồng ý với quyết định của lão tổ tông sao?
Cốc Phần ở một bên lạnh lùng nói.
– Cái này…
Cốc Đàm lập tức không biết nói sao, hắn nhìn thoáng qua Cốc Kiều Kiều, nặng nề thở dài một hơi:
– Mà thôi mà thôi, có Ô đại sư gia nhập Cốc gia chúng ta cũng là một chuyện rất may mắn, hôn sự của Kiều Kiều cứ như vậy…
Nhưng lời hắn còn chưa dứt, một thanh âm bất mãn đã vang lên:
– Cốc gia chủ, xin đừng kết luận vội!
Mọi người không nghĩ tới rõ ràng có người dám ngắt lời Cốc Đàm, ánh mắt bọn hắn toàn bộ đều rơi vào người nói chuyện.
Nói chuyện rõ ràng là Diệp Vân Phong.
Cốc Kiều Kiều khẩn trương giật góc áo Diệp Vân Phong nói:
– Được rồi Vân Phong, đây là chuyện Cốc gia chúng ta, ngươi đừng nên tham dự.
– Không, Kiều Kiều, ngươi là của ta, ai cũng không thể đoạt được.
Diệp Vân Phong trở nên vô cùng kiên định nói, tiếp theo hắn nhìn về phía Cốc Đàm, cong cong thân thể khẩn cầu:
– Xin Cốc gia chủ cho phép Kiều Kiều gả cho Diệp Vân Phong ta!
Tất cả mọi người không nghĩ tới Diệp Vân Phong lại lớn gan như vậy, người ta đã quyết định đồng ý gả Cốc Kiều Kiều cho Tề Đồng rồi, hắn còn có đảm lượng đứng ra cầu hôn với Cốc gia ở trước mặt nhiều người như vậy.
Cốc Kiều Kiều trong lòng cực kỳ cảm động, cuộc đời này được nam nhân như vậy thích, nàng cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Dao Thanh Mẫn phảng phất là nhân vật trời sinh không chịu được tịch mịch, rõ ràng ở một bên châm ngòi thổi gió nói:
– Thực uy vũ, nếu thiếu gia có thể đối với ta như vậy, người ta đêm nay sẽ đi làm ấm giường cho hắn ngay!
Lê Tuyết hung hăng gõ đầu Dao Thanh Mẫn nói: đọc truyện nhanh nhất tại docTruyệnFULL.vn
– Ngươi không nói thì không ai cho rằng ngươi câm đâu.
– Ngươi nói thật hay, rõ ràng dám làm loạn quyết định của Cốc gia, người tới … đuổi bọn họ ra khỏi đây đi!
Cốc Phần nhíu mày nhìn Diệp Vân Phong quát lớn.
Lời hắn vừa dứt, mấy tên Địa Hoàng lập tức xông vào, bộ dáng hung hãn như muốn đuổi Diệp Vân Phong và Lăng Tiếu ra khỏi đây.
– Ta xem ai dám làm càn!
Lưu Quần nhíu mày phẫn nộ quát, khí thế Bán Đế cường đại lập tức tràn khắp đại sảnh, khiến tất cả mọi người đều hít thở không thông.
– Lưu lão ca không thể!
Cốc Huyền lập tức mở miệng kêu to nói.
– Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai, rõ ràng dám quản chuyện Cốc gia ta, đừng nói là muốn đối địch với Cốc gia chứ?
Cốc Phần sắc mặt tái nhợt nhìn Lưu Quần hỏi.
– Cốc gia uy phong thật to! Lão phu chính là Lưu Quần!
Lưu Quần khôi phục hai trăm năm thọ nguyên, tinh khí cũng cao hơn một tần, khiến bản thân cũng càng thêm có uy thế.
– Ta nói là ai, thì ra là một gã dã nhân trong núi.
Ô Phục nhíu mày, tay áo vung lên, một cổ lực lượng bàng bạc đánh tan uy áp của Lưu Quần, ánh mắt hắn nhìn Lưu Quần tràn đầy ý khinh thường.
Danh tiếng Lưu Quần hắn đương nhiên biết rõ, cũng là Bán Đế như hắn, bất quá Lưu Quần đã tiến vào cảnh giới này sớm hơn hắn mấy trăm năm, mà hắn lại dựa vào đan dược linh thảo từng bước một đạt tới cảnh giới này, mặt ngoài thực lực Lưu Quần có vẻ mạnh hơn hắn vài phần, nhưng hỏa thuộc tính của hắn lại có thể khắc chế mộc thuộc tính của Lưu Quần, hắn còn có thân phận thất phẩm Luyện dược sư tôn quý, bởi vậy càng xem thường loại dong binh thường xuyên chém giết như Lưu Quần.
– Đúng vậy, lão phu là dã nhân trong núi, nhưng cũng tốt hơn loại tiểu nhân dối trá như ngươi.
Lưu Quần trừng mắt nhìn Ô Phục quát lớn.
– Bản đại sư chẳng muốn phí miệng lưỡi với loại người thô bỉ như ngươi.
Ô Phục phất tay áo một cái, nhìn lại Cốc Đàm lần nữa hỏi:
– Cốc gia chủ có cần ta mời hai vị lão ca kia đến để bọn họ thay ngươi làm chủ không?
Ngữ khí của hắn tràn đầy ý uy hiếp, hiển nhiên không định nhẫn nại dông dài nữa.
– Lưu đoàn trưởng, đây là chuyện Cốc gia chúng ta, các ngươi vẫn đừng nên tham dự, việc này Cốc gia ta đã sớm có kết luận, Kiều Kiều nàng và đồ đệ Tề Đồng của Ô Phục đại sư đều là kim đồng ngọc nữ, chính là tuyệt phối, hôm nay liền cử hành nghi thức đính hôn đi, đợi Đan Hội Đại Bỉ kết thúc sẽ cử hành hôn lễ!
Cốc Đàm sâu kín nói.
Hắn cũng biết việc này đã không thể thay đổi, nếu quả thật kinh động đến lão tổ tông thì gia chủ như hắn cũng quá mức vô năng rồi.
– Ha ha, Cốc gia chủ anh minh!
Ô Phục lộ ra vẻ đắc ý nói.
– Tốt rồi, việc này đã có kết luận, các ngươi không phải người Cốc gia, chúng ta không chào đón các ngươi, mời đi cho!
Cốc Phần cau mày nhìn đám người Lưu Quần, Diệp Vân Phong nói.
Cốc Kiều Kiều trong mắt lộ đầy nước mắt uy khuất, nàng nhìn Diệp Vân Phong cũng không nói được gì nữa, tất cả duyên phận chỉ sợ đến đây phải kết thúc rồi.
– Lão đại, xin ngươi làm chủ cho Vân Phong!
Diệp Vân Phong cắn răng, xoay người sang chỗ khác, một gối quỳ xuống khẩn cầu Lăng Tiếu.
Diệp Vân Phong còn chưa quỳ xuống, một cổ lực lượng đã cưỡng ép nâng hắn lên.
Diệp Vân Phong lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc:
– Lão đại ngươi… Ngươi lĩnh ngộ?
– Đừng nói gì hết, việc này lão đại thay ngươi làm chủ.
Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu, chậm rãi đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Diệp Vân Phong nghe được lời này của Lăng Tiếu, lập tức yên lòng, sau đó nhìn Cốc Kiều Kiều với thần sắc kiên định
– Các ngươi còn không ra ngoài cho ta, chẳng lẽ thật muốn là địch với Cốc gia ta sao?
Cốc Phần lại một lần nữa quát.
Cốc Huyền cũng mở miệng khuyên:
– Lưu lão ca, việc này… Ta thấy các ngươi đừng quản nữa, mau đi đi, ngày khác Cốc Huyền ta tự mình đến nhà bồi tội với ngươi.
Cốc Huyền chỉ là trưởng lão chi thứ của Cốc gia, địa vị ở Cốc gia cũng không cao như tưởng tượng, cho nên hắn cũng không thể nói hộ Lưu Quần cái gì cả.
– Thiếu gia…
Lưu Quần nói với Lăng Tiếu