Hậu Minh biết La Tân nói đúng sự thật, trầm giọng nói:
– Còn bao lâu nữa đến đoàn tụ với đoàn trưởng?
La Tân đáp:
– Dùng tốc độ cao nhất mà đi, nhanh nhất phải dùng ba ngày, hiện tại bọn hắn đang ở Hồng Nham đảo.
– Ba ngày sao…hi vọng lần này sóng thần đừng quá mãnh liệt tốt hơn.
Hậu Minh thì thào nói một câu, lại nói tiếp:
– Toàn bộ đề phòng, tùy thời khởi động trận pháp phòng ngự, tuyệt đối không thể để sóng thần ập lên thuyền, bằng không…chúng ta xem như chơi xong!
Bình thường những con thuyền đi xa đều có trận văn sư điêu khắc trận pháp loại nhỏ, chuẩn bị khi cần dùng đến.
Nếu chiếc thuyền bị hủy, muốn quay về được lục địa thật vô cùng gian nan.
Nếu là người không quen thuộc phương hướng hải vực mà nói, một khi bị đi lạc, không tìm được vị trí lục địa, chỉ có thể chờ chết trên biển.
– Thật không hiểu lão đại nghĩ như thế nào, vì nữ nhân kia lại đem địch nhân lớn như vậy dẫn dụ tới, cũng may đối phương chỉ đến hai người, nếu có thêm vài huyền đế đi theo, chúng ta không chịu nổi.
La Tân như có chút bất mãn nói, hình như chính hắn cũng không đồng ý việc này.
– Phải, còn nói sao, nếu không phải trước đó ta cố ý thăm dò họ chỉ có hai người mà thôi, lần này ta thật sự không đi, yêu phụ chết tiệt, người ta có thủ đoạn cường đại mới đi cùng chúng ta rời bến, đừng tưởng rằng họ là kẻ ngu ngốc!
Hậu Minh đồng ý nói.
Nghe họ nói chuyện tựa hồ nhắm vào Lăng Tiếu cũng không phải chính chủ ý của họ, mà là bị người sai khiến.
Gió biển dần dần mạnh hơn, sóng biển dâng cao hơn.
Lăng Tiếu cảm nhận được cỗ gió to thật khác thường, hắn tìm Hậu Minh dứt khoát nói:
– Hậu đội trưởng, lúc trước ngươi vỗ ngực nói trong mười ngày giúp ta tìm được người, hiện tại ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy, hiện giờ gió to nổi lên, chỉ sợ sẽ có thiên tai buông xuống, chẳng lẽ ngươi muốn gài bẫy bổn cung chủ hay sao?
Vẻ mặt Lăng Tiếu bức bách nhìn chằm chằm Hậu Minh nói, đồng thời khí thế trấn áp tới.
Người này biết rõ hắn là cung chủ Tiếu Ngạo cung nhưng vẫn có can đảm lừa gạt hắn ra biển, khẳng định đã có tính toán, Lăng Tiếu trực tiếp hỏi hắn muốn nhìn xem hắn có phản ứng gì.
Hậu Minh không nghĩ tới lúc này Lăng Tiếu lại tạo áp lực với hắn, hắn có thực lực thiên tôn cao giai nhưng khi đối mặt với Lăng Tiếu vẫn cảm thấy bị áp chế không thể động đậy, chỉ sợ nếu hắn phản kháng, sẽ lập tức bị ném vào trong biển.
– Lăng…Lăng cung chủ, ngài…ngài hãy nghe tôi nói!
Hậu Minh có chút kinh hoảng đáp.
Uy danh của Lăng Tiếu hắn từng được nghe qua, nhưng chân chính gặp phải uy áp tâm lý của hắn đã muốn hỏng mất.
Oanh long!
Bỗng nhiên tiếng sấm nổ vang rền, mưa to bàng bạc nháy mắt rơi xuống.
Lăng Tiếu bị tiếng sấm quấy nhiễu, khí thế buông lỏng, Hậu Minh lập tức phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình quát:
– Lăng cung chủ đừng vội, sóng thần sắp đến, ta phải mở ra trận pháp bảo trụ con thuyền mới được!
Dứt lời hắn xoay người chạy vào trong khoang thuyền, đồng thời hét lớn:
– Mọi người đề phòng, mở ra trận pháp hộ thuyền!
Nói xong lời này Hậu Minh đã chạy vào bên trong khoang thuyền, hai chân như nhũn ra, đặt mông ngồi xuống sàn tàu.
Nói thật ra hắn nghe lệnh người khác thiết kế cạm bẫy thỉnh Lăng Tiếu rời bến, nhưng không có nghĩa hắn có tinh thần hi sinh quên mình ah!
Đối diện với khí thế của Lăng Tiếu, hắn thật sự không đề nổi dũng khí đối kháng, trong lòng thầm mắng:
– Mặc dù lão đại xưng là bá chủ trên biển, nhưng Lăng Tiếu cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, đem Lăng Tiếu đưa đến nơi đó nhất định phải tranh thủ chạy trốn!
Mưa to bàng bạc tuôn xuống không ngừng, gió biển vù vù thổi mạnh, sóng nước quay cuồng không ngớt, sóng biển hơn hai thước cao đột nhiên tăng vọt lên hơn mười thước.
Sóng nước như trên trời giáng xuống, hướng con thuyền đổ ập vào.
Phanh!
Gió cao sóng dữ, thanh âm va đập mạnh mẽ.
Nếu là con thuyền bình thường gặp phải sóng gió mãnh liệt như thế, chỉ sợ đã lập tức bị tạp thành nát vụn.
Nhưng con thuyền của Thiết Thủy dong binh đoàn đã mở ra trận pháp phòng ngự, khi sóng nước đập vào thuyền quang tráo trận pháp lóe ra, cản trở sóng nước ập tới, đồng thời lại đánh tan đi.
Cho dù có trận pháp phòng ngự ngăn cản, nhưng con thuyền cũng khó tránh khỏi bị xóc nảy dữ dội.
Mặc dù trong khoang thuyền đã sớm có chuẩn bị, nhưng mấy võ giả vương cấp vẫn bị chấn văng vào vách thuyền.
La Mỹ Anh có chút khiếp đảm, nàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, hơn nữa thiếu thốn lịch lãm, vừa đối mặt liền lâm vào cảm giác hoảng loạn.
Lăng Tiếu vẫn đứng vững như núi, vững vàng đứng trên thuyền nắm tay La Mỹ Anh nói:
– Mỹ Anh, muội trầm khí, dồn lực lượng xuống chân, thân như bàn thạch, nguy nga bất động!
Lực lượng của La Mỹ Anh có thể so sánh với thiên tôn đỉnh phong, nhưng chưa hiểu rõ cách vận dụng, nghe được Lăng Tiếu nói như vậy liền thu liễm tâm thần, ổn định thân mình.
Khi toàn thân La Mỹ Anh buông lỏng xuống, nàng nhìn sóng nước không ngừng va đập tới, trong ánh mắt hiện ra vẻ dị sắc, nàng cảm giác sóng nước va đập giống như cùng nàng sản sinh một loại cảm giác cộng hưởng, đan điền vô ý thức xoay chuyển, linh lực trong kinh mạch không ngừng vận hành, tinh thần lực trong thức hải giống như sóng gió biến thành không bình tĩnh.
Nước mưa hội tụ trên người La Mỹ Anh, lực lượng của nàng đột ngột bạo phát.
Lăng Tiếu cảm nhận được La Mỹ Anh khác thường, liền quay đầu nhìn lại, thần sắc thoáng kinh ngạc lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ…cứ như vậy đã lĩnh ngộ?
Lăng Tiếu mừng rỡ, ngay lập tức lui ra sau vài bước, đồng thời bắt đầu chú ý người trên thuyền, một khi phát hiện có người đến gần hắn sẽ ra tay không chút do dự.
Trong lòng Lăng Tiếu mừng thầm tự nhủ:
– Họa phúc luôn đi cùng thật sự không hề sai, sóng thần hôm nay lại giúp Mỹ Anh lĩnh ngộ được thế giới lực của nàng, thật quá thuận lợi!
La Mỹ Anh giống như đặt mình trong biển rộng, mà nàng cảm giác mình có thể khống chế uy lực của sóng nước, chậm rãi nhắm mắt lại tìm hiểu, hai tay không tự giác vươn ra, thủy lực bắt đầu ngưng tụ đến.
Nhưng vào lúc này một bóng đen khổng lồ vừa lướt tới dưới đáy thuyền.
Trên Đông Hải, vùng hải vực sâu trong sóng thần giáng xuống, không ít con thuyền đều mở ra trận pháp ngăn đón những cơn sóng dữ đập vào.
Những con thuyền không có trận pháp phòng ngự, chỉ sau vài lần sóng triều va chạm đã lập tức lật tung, mà võ giả trên thuyền cũng bị sóng lớn quấn lấy cuốn vào dưới đáy biển không biết sống chết.
Trên một con thuyền lớn, chung quanh La Mỹ anh sóng gợn vây quanh, như phủ thêm một tầng ngoại sa thánh khiết, làm cho người ta cảm giác càng thêm phiêu miểu bất phàm, khí thế của nàng không ngừng thăng cao lên.
Mặc kệ con thuyền chao đảo rung chuyển ra sao, nàng vẫn như một tảng đá vững chãi, không hề bị ngoại lực quấy nhiễu.
Đứng cách nàng không xa, Lăng Tiếu đang ngưng thần đề phòng.
Ở một phương hướng khác trên thuyền, Hậu Minh cùng La Tân đều đang chú ý đến tình huống của La Mỹ Anh.
– Đội trưởng, nữ nhân kia đang lĩnh ngộ sao?