Người của liên quân đều nhìn qua, thần sắc biến thành ngưng trọng.
Chỉ bằng vào ma long cửu cấp, đã đủ quét ngang thật nhiều thánh thú cửu cấp.
Hắc Ma cười lạnh một tiếng:
– Toàn bộ các ngươi trở thành tù binh của Âm Bạt tông đi!
Một chiếc đèn đen nhánh nháy mắt xuất hiện trong tay hắn, một cỗ lực lượng truyền vào trong Ma Dẫn Đăng, miệng hắn lẩm bẩm như niệm thần chú.
Ngay sau đó từng đạo hồng quang huyết tinh từ trong lỗ đen bắn đi ra, từng luồng khí tức quỷ dị không ngừng tán phát.
Hồng quang rơi xuống mười mấy người bên liên quân, thần sắc bọn họ lập tức si dại, đôi mắt mê huyễn vô thần, phảng phất như mất đi linh hồn không cách nào tự chủ.
– Không tốt, mọi người mau phân tán ra, đó là Ma Dẫn Đăng, ngàn vạn lần đừng để ngọn đèn kia chiếu đến, sẽ khiến người mê thất bản tính!
Hoàng Mãn Đường là người đầu tiên kinh hô.
Cùng lúc đó thánh khí trong tay hắn toàn lực bắn ra công kích, oanh thẳng về hướng Hắc Ma, muốn ngăn cản hắn thúc giục Ma Dẫn Đăng.
Nhưng ngay lúc hắn vừa ra tay, ba âm bạt thánh hoàng đã nháy mắt xuất hiện, một âm bạt hướng hắn xông tới.
Hai âm bạt khác nhào về hướng Dịch Thành Dung cùng một thánh hoàng cao giai của Vạn Tiết.
Mà thánh hoàng đầu trọc của Âm Bạt tông đã chú ý tới thực lực trong liên quân, hắn nhìn ba mươi thánh hoàng mặc trang phục thống nhất, đôi mắt co rụt lại, nhịn không được lẩm bẩm:
– Người của Vạn…Vạn Kiếm tông sao cũng tham dự đến đây, đại sự không ổn, nhất định phải trở về báo tin cho Quỷ Mẫu cùng lão thánh hoàng thân lâm mới được.
Hắn nắm chặt thời cơ, lập tức trốn vào không gian quay về thỉnh cầu cứu viện.
Hắc Ma cưỡi trên ma long lao tới, một thánh hoàng cao giai của Vạn Kiếm tông đánh qua.
Nhìn người kia công kích, Hắc Ma không chút sợ hãi, trên tay hiện ra một thanh Thiên Ma Bổng thật lớn, mang theo khí thế vô cùng hung hãn đối chiến cùng thánh hoàng cao giai kia.
Oanh long oanh long!
Năng lượng cường đại đối kháng, chấn cả phiến thương thiên muốn lật nhào.
Mà hiện tại Lăng Tiếu đang bị thật nhiều tử khí nhiễu quanh thân thể.
Tử khí vô cùng nồng đậm, không ai dám tới gần, dù là thánh hoàng cao giai cũng như thế.
Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên yểm hộ cách hắn không xa, đem âm bạt cùng thi ma muốn đến gần toàn bộ đều hủy diệt.
Cách bọn họ không xa một đạo thân ảnh lặng yên đến gần, hắn ẩn núp giữa đoàn người, nhìn chằm chằm vào Ngọc Nhu Phỉ, đôi mắt lộ vẻ vô cùng tham lam.
– Tuy rằng chỉ là một kiện thần khí quang hệ, nhưng sau khi đoạt được ta liền đến Thông Thiên trận, trực tiếp đi lên Thiên Vực tìm người trao đổi, đến lúc đó trời đất bao la, Quỷ U này mặc sức tung hoành!
Người này chính là Quỷ U từng cướp đoạt Trấn Thiên Cổ trước kia.
Hắn biết Ngọc Nhu Phỉ có thần kính, nhưng hắn không tu luyện quang thuộc tính, dù lấy được cũng không thể sử dụng, nhưng hắn vẫn còn có ý định khác.
Hắn đã có được Trấn Thiên Cổ, xem như có được sát khí tuyệt thế, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không bại lộ, nếu để cho người khác nhìn thấy hắn chưa chắc giữ được Trấn Thiên Cổ.
Hắn đã có ý định riêng của mình, đã không còn ý muốn lưu lại trong Âm Bạt tông, thậm chí cũng không muốn ở lại trong yếu tắc.
Lúc này hắn vì muốn cướp đoạt thần kính không thể không lộ ra Trấn Thiên Cổ.
Chỉ cần giết được Ngọc Nhu Phỉ, hắn có thể cướp được thần kính trong tay, đến lúc đó liền có thể lẩn trốn.
Nhưng ngay lúc hắn vừa định lấy ra Trấn Thiên Cổ, một cỗ kiếm ý băng hàn dày đặc hướng chỗ hắn cuốn tới.
Ánh mắt Quỷ U nhảy dựng, một thanh quỷ phủ xuất hiện nghênh đón kiếm ảnh kia.
Đinh đương đinh đương!
– Trả lại đồ vật của sư điệt ta!
Một thanh âm quát lên, một thân ảnh xinh đẹp cùng một đầu băng điểu đã xuất hiện trước mắt Quỷ U, lực sát thương đáng sợ đổ ập tới trước.
Kiếm thế liên miên không dứt, bức bách Quỷ U ứng phó chật vật không chịu nổi.
– Chết tiệt, xú bà nương từ đâu xuất hiện dám phá hỏng chuyện tốt của ta!
Quỷ U giật mình thầm mắng một tiếng, lập tức dùng ý niệm triệu hồi âm bạt của mình ứng phó Duẫn Tuyết.
Bởi vì thánh hoàng của Âm Bạt tông quanh năm chỉ lo luyện chế âm bạt cùng thi ma, vì vậy chiến lực không có ưu thế, Duẫn Tuyết lại là thiên chi kiêu nữ của Vạn Kiếm tông chủ, hoàn toàn có được bổn sự vượt cấp khiêu chiến, Quỷ U muốn đối phó càng thêm khó khăn.
– Xem ra không cho ngươi biết lợi hại ngươi sẽ không lượng sức!
Duẫn Tuyết quát một tiếng, kiếm chiêu biến đổi.
Công kích liên miên dày đặc nháy mắt hóa thành đơn giản, cuối cùng hóa thành ba đạo kiếm quang, mang theo xu thế xé rách thiên địa hướng Quỷ U chém tới.
Băng Trảm Tam Tuyệt!
Quỷ U đem hết toàn lực ra ngăn cản, hắn phát hiện ba chiêu kiếm kia ngoại trừ mạnh mẽ hơn một chút cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng ngay lúc hắn vừa ra tay đánh trả, từng luồng băng hàn ám kình nháy mắt bạo phát.
Phanh! Phanh! Phanh!
Liên tục ba đạo băng nhận nổ tung trước mắt Quỷ U, mang theo năng lượng khủng bố chẳng khác gì vạn niên núi băng đập xuống.
Thân hình Quỷ U bị tạc bật lui, máu tươi phun tràn, quần áo tổn hại không chịu nổi, mà thân thể nháy mắt bị băng khí đông cứng lại, khiến cho hắn mất đi năng lực ngăn cản trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Duẫn Tuyết hư không bay tới, băng hàn kiếm khí hướng Quỷ Y cuốn qua.
– Không…ta tuyệt đối không thể chết được, ta còn muốn đi Thiên Vực!
Quỷ U gào thét một tiếng, triệu hồi thêm hơn mười thi ma ngăn cản trước người Duẫn Tuyết, đón đỡ băng hàn kiếm khí của nàng.
Những thi ma kia chẳng qua chỉ có thực lực thánh giả, bị oanh thành bột mịn, không còn tồn tại.
Trong nháy mắt này, Quỷ U nhanh chóng lấy ra Trấn Thiên Cổ, lộ thần sắc vô cùng dữ tợn, quát:
– Tiện nhân, ngươi đi chết đi!
Dứt lời Quỷ U toàn lực chụp vào Trấn Thiên Cổ.
Nhưng đúng ngay lúc đó một đạo quang mang chói mắt phá vỡ hư không bắn thẳng tới hắn.
Động tác vung tay của Quỷ U nháy mắt cứng ngắc, hắn không còn cách nào làm tiếp động tác tiếp theo.
Toàn thân hắn lạnh giá thầm hô:
– Xong rồi!
Ngay sau đó một cỗ kiếm khí băng hàn đến cực điểm xỏ xuyên qua đỉnh đầu hắn, đem hắn trộn thành một bãi máu loãng băng sương.
Một bàn tay mềm mại đem Trấn Thiên Cổ sắp rơi rụng thu vào trong tay.
– Đây…đây thật sự là viễn cổ thần khí trong truyền thuyết – Trấn Thiên Cổ sao?
Trong mắt Duẫn Tuyết lộ vẻ vô cùng kinh ngạc nói, thật hiển nhiên nàng cũng nhận ra lai lịch của chiếc trống này.
Nàng cũng không có thời gian tự hỏi, thu lại Trấn Thiên Cổ, sau đó nhìn Ngọc Nhu Phỉ gật đầu.
Duẫn Tuyết không chút chần chờ tiếp tục hướng một nơi khác giết tới.
Lúc này cuộc chiến giữa song phương đã đến giai đoạn thật gay cấn.
Trong chiến trường cũng không ai phát hiện nguyên lai tử khí trong phạm vi mười vạn dặm nơi này lại dần dần mờ đi, đã không còn lưu lại bao nhiêu.
Mà ngay giữa không gian có một hắc sắc cự kén đang tồn tại, càng lúc càng thu nhỏ lại.
Cuối cùng cự kén hoàn toàn biến mất, lộ ra thân ảnh khôi ngô.
Toàn bộ tử khí nơi này bị Lăng Tiếu hấp thu hoàn toàn, nói chính xác là bị Tiên Thiên Âm Phong Châu hấp thu sạch sẽ.
Tử khí biến mất nhưng Lăng Tiếu chưa gia nhập cuộc chiến, vẫn nhắm mắt chờ đợi.