Lăng Tiếu lại tiến thêm mấy ngàn mét, nghiền áp không gian ở nơi này tăng lên, hắn cảm thấy khó chịu thật nhiều..
Hắn không thể không thả chậm tốc độ, trong lòng của hắn cảm khái.
– Cho dù Thánh Hoàng đi tới đây chỉ sợ phải dừng lại, loạn táng khong gian không hỗ là cấm địa.
Vào lúc này Lăng Tiếu nhìn thấy ở nơi xa có một thân ảnh thon dài, đây không phải Thư Tử Thiến sao?
Nàng một thân quần áo tím, gió mạnh thổi qua bay phất phơ, nàng giống như tiên tử u buồn ngơ ngác đứng ở đó, đôi mắt dễ thương mang theo lệ quang lấp lánh.
– Tử Thiến sư nương ngươi không nên nghĩ loạn a!
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, đành phải lướt qua bên cạnh Thư Tử Thiến.
Thư Tử Thiến dường như không có nghe Lăng Tiếu nói và tiếp tục đi lên phía trước.
Lăng Tiếu toàn lực phi hành, hắn chấn tan không gian loạn lưu và âm phong, rất nhanh đã tới trước Thư Tử Thiến.
Đi tới chỗ nầy Lăng Tiếu cảm thấy thân hình của mình khó khống chế, giống như sắp bị loạn táng không gian hút vào trong.
Lăng Tiếu không nói hai lời ngăn cản Thư Tử Thiến.
– Sư nương ngươi nghĩ cái gì, quay về đi.
Thư Tử Thiến nhìn Lăng Tiếu và cười khổ.
– Lăng Tiếu, ngươi tránh ra đi, ta không chờ đợi nữa, ta muốn vào tìm sư phụ ngươi!
– Sư nương ngươi thật ngốc, cho dù ngươi vào thì thế nào, bên trong tình huống thế nào ngươi không rõ, chỉ sợ là dù có chết cũng khôn tìm thấy sư phụ! Nhanh theo ta quay về, sư phụ hắn có một ngày sẽ đi ra!
Lăng Tiếu lo lắng khuyên bảo.
Chỗ này quá gần loạn táng không gian, nếu có biến cố gì thì bọn họ sẽ xong đời.
Thư Tử Thiến lắc đầu, nói:
– Ta không muốn chờ nữa, có lẽ sư phụ của ngươi bị nhốt ở nơi nào đó chờ được cứu ra, ngươi trở về nói với Thanh Duyên tỷ một tiếng, nên chờ ta dẫn sư phụ ngươi về.
Nàng bây giờ rất mê mang, không chỉ náo trở mặt với gia tộc của mình, còn đắc tội người Tẩy Kiếm Trang.
Trong Thiên Long địa vực này còn chỗ cho nàng dung thân sao?
Vừa nghĩ tới thân nhân sớm hận nàng muốn chết, nàng bây giờ tâm như tro tàn.
Vậy dứt khoát mạo hiểm tiến vào loạn táng không gian tìm người nàng yêu, nếu tìm được thì vui vẻ, nếu tìm không thấy thì chết cũng được, cũng tránh khỏi khổ sở như bây giờ.
Thư Tử Thiến cảm xúc có chút kích động, nàng vòng quay Lăng Tiếu và đi vào trong.
Lăng Tiếu biết rõ bây giờ nói cái gì cũng không dùng được, kéo Thư Tử Thiến và quát.
– Sư nương mạo phạm rồi!
Ngay lúc này nàng kéo Thư Tử Thiến bay trở về.
Thư Tử Thiến vùng vẫy, nói:
– Lăng Tiếu ngươi rời khỏi ta đi, ta thực không muốn chờ thêm nữa.
– Sư nương, sao ngươi còn chưa rõ, cho dù ngươi đi vào tìm chết thì sao, nếu sư phụ hắn đi ra, mà ngươi chết bên trong, hắn không phải thương tâm sao?
Lăng Tiếu trách móc.
– Thì thế nào? Ta đã chờ hắn nhiều năm như vậy, ta chỉ biết là hắn còn sống, nhưng mà ta không thấy hắn đi ra ngoài, bây giờ lại vì chuyện của ta mà các người bị dính vào, gia tộc của ta cũng bị liên lụy, mà các ngươi dù là người Thiên Long Môn, nhưng mà… Nhưng mà Trang Kiếm Sinh là thiếu trang chủ của Tẩy Kiếm Trang, ngươi đả thương hắn, chuyện này khó bỏ qua được!
Tiêu Tử Thiến nói ra.
Nàng cảm thấy mình đúnglà tai tinh, hại nam nhân của mình, hại Phong Thanh Duyên, hại gia tộc của nàng…
– Gia tộc của ngươi bên kia lo lắng cái gì? Người là ta đả thương, bọn chúng dám tìm ta quấy rầy, Thiên Long Môn chỉ sợ cho bọn họ ăn thiệt thòi lớn đấy!
Lăng Tiếu nói, ngừng một chút và nói:
-Không bằng như vậy đi, ngươi cùng sư nương đều quay về Thiên Long Môn tĩnh tu, sau khi tìm được sư phụ, chúng ta nhất định sẽ nhận được tin tức đầu tiên, đến lúc đó muốn tìm hắn còn không dễ dàng sao!
Xác thực, trải qua chuyện này Lăng Tiếu còn không dám để Thư Tử Thiến và Phong Thanh Duyên ngây ngốc bên ngoài.
Nếu Tẩy Kiếm Trang cùng với Thư gia không chịu bỏ qua, tới lúc đó hắn bị bắt tiếp thì hắn cũng bất lực.
Thư Tử Thiến do dự một chút, nhưng nàng lắc đầu, nói:
-Thôi đi, như vậy không bằng đi vào trong tìm, ta sớm muộn gì sẽ điên mất, ta muốn vào tìm sư phụ ngươi!
Lăng Tiếu không trả lời Thư Tử Thiến, kéo nàng bay ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Bỗng dưng Lăng Tiếu phát hiện cái gì đó, hắn quát lên một tiếng:
– Người nào, đi ra cho ta!
Sau khi giọng của hắn vang lên, phía trước xuất hiện mười thân ảnh.
Những người này giống như u linh, không có phát chút khí tức nào, một thân võ phục màu đen, cầm trong tay binh khí giống nhau ngăn cản Lăng Tiếu cùng Thư Tử Thiến.
Những người này có một tên Thần Vương đỉnh phong, còn có hai tên Thần Vương cao giai, những người khác là trung giai hoặc thấp giai không đều.
Tên thủ lĩnh mang khăn che mặt màu trắng, Thần Vương đỉnh phong mặc vệ giáp màu xám vẫy tay, ý bảo người bên cạnh ra tay.
– Sư nương lúc ta đánh với chúng thì ngươi phải đi ngay, bọn chúng là tới tìm ta, nhớ kỹ phải gọi người chúng ta tới!
Lăng Tiếu ném Thư Tử Thiến qua một hướng và la lên.
Thư Tử Thiến cũng là Thần Vương, nàng biết rõ đám người này khủng bố, nào dám chần chờ, mượn lực ném của Lăng Tiếu nàng lao nhanh qua một hướng, đồng thời nhắc nhở.
– Lăng Tiếu ngươi nhất định phải đứng vững, ta sẽ mang người trở lại.
Nhưng mà ở chỗ này lực lượng không gian cực lớn, Thư Tử Thiến chưa trốn đi xa lắm thì lập tức đã bị một Thần Vương cao giai ngăn cản đường đi.
Đối phương cảm thấy hắn là Thần Vương cao giai ngăn trước mặt Thư Tử Thiến là Thần Vương thấp giai đỉnh phong không phỉa dễ dàng sao?
Thư Tử Thiến cũng biết mình trốn không thoát, nhưng mà nàng vẫn cắn răng toàn lực công kích tên Thần Vương cao giai này.
Tên Thần Vương cao giai khinh miệt nhìn qua Thư Tử Thiến, ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt.
Trong mắt hắn cô nàng này ra tay chẳng đáng nhắc tới.
Vào lúc hắn muốn đánh ra một kích, thuận tiện bắt lấy cô nàng này, một lực lượng công kích vô hình tiến vào trong thần hồn của hắn.
Hắn cảm thấy thức hải của mình giống như bị người ta chém nát, hắn kêu lên thảm thiết.
Vào lúc này Thư Tử Thiến không lưu tình chém một kiếm vào cổ tên Thần Vương cao giai.
Tên Thần Vương cao giai này bay đầu, máu tươi bắn lên cao.
Thư Tử Thiến không nghĩ tới mình một kích đắc thủ, trong nội tâm nàng dù lạ lùng, nhưng mà biết rõ bây giờ có nguy cơ to lớn, lập tức bỏ chạy ra xa.
– Đáng chết!
Những người kia cảm ứng được tên đồng bạn Thần Vương cao giai bị chém giết không hiểu thì quát một tiếng, chuẩn bị truy kích Thư Tử Thiến.
– Ít lãng phí thời gian, lập tức giải quyết tiểu tử này, bằng không đám người Lăng Cương đi tới thì ta cũng không làm gì được!
Tên thủ lĩnh nói ra.
Người nọ không cam lòng, nhưng mà không dám trái ý thủ lĩnh.
Lúc này bọn chúng cùng lao lên tiêu diệt Lăng Tiếu.
Nhưng mà Lăng Tiếu không có ý bỏ trốn, hắn chỉ tránh né đám người này chứ chưa ra tay phản kích.
Lúc hắn nhìn thấy Thư Tử Thiến thuận lợi chạy trốn thì hắn cũng nói:
– Các ngươi rốt cuộc là ai bảo muốn giết ra? Chỉ cần các ngươi nói ra ta sẽ tha các ngươi không chết.
Lăng Tiếu tránh né qua công kích của chúng, lui về sau và hỏi.