Hắn đúc khí cả đời, chỉ hi vọng mình có thể đúc ra binh khí tốt nhất, mục tiêu của hắn chính là siêu việt tổ tiên của mình, trở thành linh khí sư cao giai.
Hiện giờ cuối cùng bước ra một bước này, tâm tình của hắn kích động không thôi, trái tim hoàn toàn yên ổn, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Bỗng nhiên chung quanh Đường lão gia tử hiện lên một mảnh đỏ bừng, từng kiện binh khí hình dạng khác nhau trôi nổi quanh bốn phía.
Hỏa mang lượn lờ, vạn binh tranh minh, tự thành hỏa binh thế giới!
Tàn Báo kinh hô:
– Lại có thể lĩnh ngộ đạo của mình!
– Đạo của mình?
Lăng Tiếu nghe được có chút không hiểu.
Lúc này người của Đường gia đã hướng Đường lão gia tử bái xuống thân hình, bộ dáng thành kính cùng vui sướng nói không nên lời.
Đường lão gia tử nhắm mắt lại, cảm ngộ cuộc đời của mình, cảm ngộ sự khiêu chiến khi đúc khí, nỗi vui sướng khi đúc khí thành công…
– Thì ra là thế, ta hiểu được.
Trong phạm vi quanh Đường lão gia tử mười thước đã trở thành biển lửa, hỏa diễm phóng lên cao, từng kiện binh khí thay nhau rít vang.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, tùy tay đem Băng Hỏa kiếm ném trả lại cho Lăng Tiếu.
Tiếp theo hắn cũng không quay đầu lại bay vút về cấm địa sau núi.
Theo sau thanh âm hắn chợt truyền ra:
– Thiên Hào, truyền mệnh lệnh của ta, Đường gia cùng Cổ tộc giao hảo nhiều thế hệ, cho phép bất luận người nào trong tộc ra ngoài lịch luyện!
– Dạ, lão gia tử!
Đường Thiên Hào hướng sau núi bái xuống.
Những người khác của Đường gia đều bái theo lần nữa.
Bọn họ biết không bao lâu sau Đường gia sẽ có một thiên tôn giai trấn thủ, rốt cục họ đã có được tư bản sánh vai cùng Ma Ảnh môn, Thú minh cùng Đạo Thần minh.
Lăng Tiếu ở một bên cung kính khom người, trong lòng hắn rất bội phục một lão nhân có tính chấp nhất như vậy, hiện tại rốt cục thấy lão nhân kia tu thành chính quả, quả nhiên là chuyện làm lòng người thấy may mắn.
Lăng Tiếu cầm Băng Hỏa kiếm trong tay thầm nhủ:
– Ta cũng sẽ có một ngày như thế!
…
Mục đích chuyến đi này đã đạt đến, mà Đường gia thật sự cảm kích sự xuất hiện của hắn giúp Đường lão gia tử lĩnh ngộ được nhất phương tiểu thế giới của chính mình, sẽ rất nhanh vượt qua nửa bước còn lại, trở thành thiên tôn chân chính, còn trở thành linh khí sư cao giai, có thể giúp Đường gia nghênh đón thời thịnh chân chính.
Lăng Tiếu thỏa mãn rời khỏi Đường gia.
Nhưng trước khi rời Đường gia, không ai biết Lăng Tiếu trò chuyện với Đường Cương Lĩnh suốt một đêm. Về phần một đêm này hai người nói gì cũng chỉ có bọn họ hay biết.
Rời khỏi Đường gia, Lăng Tiếu không lập tức quay về Cổ thành mà từ Cự Phong thành đi tới đại bản doanh Nam Cung thế gia tìm Nam Cung Liệt, hi vọng Liệt Hỏa dong binh đoàn của hắn có thể tương trợ hội đấu giá Cổ thành.
Nam Cung Liệt biết kỹ năng của Lăng Tiếu, cũng tin tưởng Lăng Tiếu sẽ làm tốt hội đấu giá, vì vậy đáp ứng.
Lưu lại trong địa bàn của Nam Cung Liệt hai ngày, sau đó Lăng Tiếu cùng Tàn Báo quay về Cổ thành.
Nhưng từ địa bàn của Nam Cung gia không có truyền tống trận đi thẳng Cổ thành.
Vốn Nam Cung Liệt đề nghị Lăng Tiếu quay lại Cự Phong thành sau đó từ nơi đó quay lại Cổ thành.
Lăng Tiếu nghe theo đề nghị, bước lên con đường quay lại Cự Phong thành.
Nhưng khi Lăng Tiếu cùng Tàn Báo đi vào truyền tống trận, lại phát hiện từng đợt ba động thật đáng sợ chấn động khiến hai người không ngừng lảo đảo.
Ngay sau đó hai người xuất hiện ở một nơi thật xa lạ.
– Đây…đây là có chuyện gì?
Lăng Tiếu nhìn một mảnh rừng rậm mờ mịt khó hiểu nói.
Tàn Báo đứng một bên nhăn mày nói:
– Hẳn là truyền tống trận xảy ra vấn đề, đem chúng ta đưa tới địa phương sai lầm.
– Còn có loại sự tình này?
Lăng Tiếu thoáng lặng người hỏi.
– Phải, kỳ thật chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Tàn Báo đáp:
– Truyền tống trận khắc đủ loại trận văn, một khi làm lỗi cũng sẽ đưa tới địa phương sai lầm, có lẽ trong quá trình truyền tống lại bị tuyệt thế cường giả can thiệp dùng không gian lực nên cũng sẽ xảy ra vấn đề…
Tàn Báo kiến thức rộng rãi, kể lại chi tiết với Lăng Tiếu.
– Vậy thì thật thảm, không biết nơi đây là đâu, không phải truyền tống đến tận Trung Vực đi!
Lăng Tiếu nghiêm mặt nói.
Hắn muốn quay về Cổ thành một chuyến, sau đó chạy về tây bắc, thông tri người Cổ tộc quay về quê hương, thuận tiện giúp Tế Ti Nữ luyện chế Tinh Duyên nguyên đan, bồi Tế Ti Nữ qua đoạn thời gian cuối cùng sau đó quay về Tử Thiên tông.
Đáng tiếc người định không bằng trời định, truyền tống trận cũng xảy ra vấn đề, quả nhiên làm hắn buồn bực không thôi.
– Tuyệt đối sẽ không truyền tới Trung Vực, còn trong phạm vi Nam Vực, hẳn là nằm giữa khu vực thành trì kế tiếp cùng Cự Phong thành mà thôi.
Tàn Báo lắc đầu nói.
Lăng Tiếu thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói:
– Đi thôi, nhìn xem thành trì gần nhất ở đâu, hi vọng đừng đem ta chở tới thâm sơn cùng cốc mới tốt.
Lăng Tiếu đang vội vàng chạy đi, nếu bị đưa tới nơi hẻo lánh vậy muốn quay về Cổ thành sẽ tốn rất nhiều thời gian, chuyện này hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
Lăng Tiếu cùng Tàn Báo tuyển định một phương hướng, chạy nhanh về phía trước.
– Vùng núi non rừng rậm thật rộng lớn, chẳng lẽ chúng ta đang ở Man Hoang Vực sao?
Lăng Tiếu nghi hoặc nghĩ thầm.
Man Hoang Vực là vùng núi non rừng rậm lớn nhất Nam Hoang, cơ hồ chiếm hơn phân nửa diện tích, là núi non nguyên thủy nhất, nổi danh ngang hàng với Hoang Tùng sơn mạch tây bắc.
Nhưng Man Hoang Vực càng thần bí hơn cả Hoang Tùng sơn mạch, còn có nhiều truyền thuyết hơn nữa.
Nơi này có linh thú vô cùng vô tận, linh thảo linh hoa cao giai không ít, kỳ trân dị bảo thường xuyên xuất hiện. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực, có đầy đủ cơ duyên, ở nơi này có thể tìm được vật quý khiến ngươi vui sướng.
Chẳng qua đi cùng cơ duyên thường thường là tuyệt đại hung hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị ném bỏ tính mạng cũng không phải chuyện gì lạ lùng.
Ở bên trong hoang vực thần bí nơi này cũng từng có một ít kỳ nhân dị sĩ tọa hóa, cuối cùng lưu lại trân quý suốt đời của mình, trở thành bí cảnh trong truyền thuyết.
Nam Cung Liệt từng ở nơi này lấy được truyền thừa, nhờ vậy mới có thực lực cường hãn như hôm nay.
Cho nên Hoang Man Vực là nơi sinh tồn của linh thú, cũng là nơi lịch luyện của người Nam Hoang.
Lăng Tiếu cùng Tàn Báo chạy suốt một ngày đêm, không ngờ còn không phát hiện được một tòa thành nào.
Trên đường gặp được vài đầu phi cầm tam, tứ giai cao giai, đều bị Lăng Tiếu xem làm bia ngắm luyện tập.
– Xem ra thật là đi tới Hoang Man Vực!
Thần sắc Lăng Tiếu thật khó xem.
– Hay là cưỡi linh thú đi thôi, bằng không biết khi nào mới tìm được nơi có người ở.
Tàn Báo đề nghị nói.
Khu rừng rậm mênh mông bát ngát, cho dù tốc độ của hai người vô song nhưng cũng không chịu được đường dài như thế.
Ngay lúc Lăng Tiếu định triệu hoán lam sắc giao long, một thanh âm tiếng thú rống kinh thiên truyền tới.
Ngay lúc này lại thêm một thanh âm thú rống khác nối liền.
Có lẽ có linh thú cao giai đang chiến đấu.
Linh thú chiến đấu là chuyện thường xảy ra trong rừng rậm.