Hắn vốn không muốn đưa Lăng Tiếu vào chỗ chết, bởi vì Lăng Tiếu được sư phó thu làm đồ đệ, đã tính toán là đồng môn, tông môn nghiêm cấm nội đấu, trừ phi là hận thù không giải được, có thể hướng tông môn xin đấu sinh tử.
Nhưng mà hai ngày trước có người là ra thù lao nặng muốn giết Lăng Tiếu.
Mà thù lao này có lực hấp dẫn với hắn rất nhiều, nhiều lần cân nhắc về sau, hắn mạo hiểm bày kế giết Lăng Tiếu.
Thời điểm Huyền Sĩ trung giai Lăng Tiếu chưa từng e ngại Huyền Sĩ cao giai, tuy nói Lao Phạm Nhân dưa vào huyền khí, nhưng mà Lăng Tiếu dựa vào tốc độ Phong thuộc tính, muốn né tránh công kích là không thành vấn đề, huống hồ hắn hiện tại đã tấn chức Huyền Sĩ cao giai, thực lực còn cao hơn Lao Phạm Nhân nhiều, muốn chiến thắng Lao Phạm Nhân chỉ nhấc tay mà thôi.
Lăng Tiếu nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát công kích của Lao Phạm Nhân, sau đó phát hiện đối phương hạ sát thủ.
– Đã như vầy thì đứng trách ta.
Lăng Tiếu nhíu mỳ, sử dụng “Vân Tung Mị Ảnh” vây quanh Lao Phạm Nhân, chưởng ảnh công kích liên tục.
Ba ba!
Lao Phạm Nhân bị đánh bay ra xa vài mét, nhưng mà không chút thương tổn.
– Đúng rồi, quên hắn còn có phòng ngự nội giáp.
Lăng Tiếu mới nhớ tới Lao Phạm Nhân còn có phòng ngự nội giáp. Lúc trước lúc nào tông môn hắn đã lĩnh giáo qua.
– Tiểu tử này quá tà môn, phải tốc chiến tốc thắng, chậm thì sinh biến, vậy quá phiền toái.
Lao Phạm Nhân áp chế tức giận trong lòng, hắn nuốt đan dược vào trong bụng.
– Tiêu diệt hắn cho ta.
Lao Phạm Nhân ăn đan dược xong, hắn ra lệnh cho đồng bạn tấn công Lăng Tiếu.
Hắn biết rõ chỉ bằng vào chính mình trong thời gian ngắn rất khó tiêu diệt Lăng Tiếu, thế nhưng mà hắn không tin Lăng Tiếu dưới nhiều người vây công còn có thể thoát.
Hắn không biết Lăng Tiếu căn bản không có ý định bỏ trốn, chỉ bằng vào mấy người này hắn không đặt vào mắt.
– Đến đây đi, xem như tập luyện buổi sáng là tốt rồi.
Lăng Tiếu mắt hổ bắn tinh quang, khí thế mở ra toàn bộ.
Mấy người chung quanh dùng huyền lực giết qua Lăng Tiếu.
Huyền khí trong tay Lao Phạm Nhân càng ngưng tụ lực lượng mạnh mẽ, chém ra một côn mạnh mẽ, giống như một cây đại thụ cực kỳ to lớn nện qua phía Lăng Tiếu.
Đối mặt công kích này, Lăng Tiếu hóa ra mấy đạo tàn ảnh tấn công mấy người kém cỏi nhất.
Chưởng ảnh tung bay, chiêu thức như vô hình.
Rầm rầm!
Mấy người chung quanh còn chưa kịp biết gì đã bị Lăng Tiếu oanh thành trọng thương.
Ở chỗ này chỉ có Lao Phạm Nhân là Huyền Sĩ cao giai, những người khác chỉ là Huyền Sĩ trung giai, hơn nữa Lăng Tiếu lại công kích toàn lực, mỗi một người đều trúng một chiêu ngã xuống.
Lao Phạm Nhân không nghĩ tới Lăng Tiếu tốc độ nhanh đến như vậy, chính mình mang theo người không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời kinh hãi không thôi, nhưng nếu vạch mặt thì không có khả năng lui bước.
– Vạn Đằng Sát!
Lao Phạm Nhân dùng sát chiêu mạnh nhất của bản thân, hai tay nắm chặt côn khí trong tay, từng đạo thanh mang hiện ra, khí thế bức thẳng Huyền Sĩ cao giai đỉnh phong.
Hô!
Côn mang nện thẳng vào Lăng Tiếu, chỉ thấy côn mang huyễn hóa ra côn đằng bao phủ Lăng Tiếu.
Một chiêu này tới quá nhanh và quá đột ngột, Lăng Tiếu vừa đánh ngã một người nên muốn tránh cũng không tránh kịp.
Ầm ầm!
Côn mang đánh thẳng vào thân thể Lăng Tiếu phát ra tiếng nổ, cây cối cao lớn chung quanh chấn động lá rơi lả tả.
– Hô, hắn chết chắc rồi.
Lao Phạm Nhân có chút thoát lực thở nhẹ một tiếng.
Môt chiêu vừa rồi đã rút toàn bộ huyền lực của hắn, là một chiêu mạnh nhất của hắn.
– Chết cũng là ngươi chết trước.
Lăng Tiếu đứng lên, hắn lau vết máu trên khóe miệng, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào Lao Phạm Nhân.
May mắn phòng ngự của Kim Cương Ngũ Biến Quyết không tệ, bằng không một chiêu này đã đánh hắn trọng thương rồi.
– Ngươi… Ngươi rõ ràng không có việc gì?
Lao Phạm Nhân không thể tin được hét lên.
– Có việc, việc rất lớn đấy, ngươi dám tổn thương ta, ta sẽ hoàn trả đầy đủ cho ngươi.
Lăng Tiếu uốn éo cái cổ một cái, nói một tiếng, lập tức lao tới trước mặt Lao Phạm Nhân.
Đánh ra một quyền trực tiếp và đơn giản.
Ba!
Lao Phạm Nhân bay ra sau như mũi tên.
– Mẹ kiếp, lại muốn giết ta!
Lăng Tiếu tức giận lớn, hắn vốn chẳng muốn quản Lao Phạm Nhân, nhưng mà phiền phức luôn tìm tới tận cửa.
Lăng Tiếu thuận thế đoạt côn khí của Lao Phạm Nhân, sau đó từng quyền đánh vào mặt của Lao Phạm Nhân.
Lao Phạm Nhân căn bản không có cơ hội phản công, hắn cứ như vậy bị đánh thành đầu heo.
Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng khắp trời xanh.
Lăng Tiếu một cước dẫm nát mặt Lao Phạm Nhân, lạnh lùng nói:
– Ngươi nói ta có nên giết ngươi hay không?
– Nếu… Nếu ngươi giết ta, Lao gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lao Phạm Nhân cũng có vài phần cốt khí, đối mặt Lăng Tiếu đe dọa hắn không sợ.
– Tốt… Tốt, phi thường không tệ, nếu ngươi có gan như vạy thì đi chết đi.
Lăng Tiếu liền ứng hai tiếng, đoạt côn khí trong tay Lao Phạm Nhân nện vào đầu đối thủ.
– Không… Không muốn… Không phải ta muốn giết ngươi, là có người mua mạng của ngươi.
Lúc Lao Phạm Nhân đối mặt với uy hiếp tử vong, phòng tuyến tâm lý sụp đổ, hắn lập tức cầu sống.
Hắn có thể cảm giác được Lăng Tiếu thực sự hạ sát thủ, sát ý đậm đặc này quá chân thật.
Lăng Tiếu dừng động tác lại, hơi nhíu mày nói ra:
– Muốn di hoa tiếp mộc sao? Trong tông môn ngoài ngươi muốn giết ta ra, ta đúng là chưa đắc tội kẻ nào khác.
– Không… Không, đây là thật, là Liễu Đông đáp ứng cho ta một viên Tam phẩm đan dược, giúp ta đột phá Linh Sư giai, điều kiện chính là lúc ngươi tiến vào Mộc Kỳ Phong phải giết ngươi, cho nên ta… Ta mới xếp đặt thiết kế muốn giết ngươi, van cầu ngươi tha cho ta đi, ta lần sau không dám nữa.
Lao Phạm Nhân càng không ngừng giải thích cầu xin tha thứ.
– Liễu Đông?
Trong mắt Lăng Tiếu có lệ quang lóe lên, hắn và Liễu Đông chỉ không thoải mái với nhau mà thôi, huống hồ cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng lẽ bởi vậy muốn giết hắn?
Nhưng mà cho dù là Liễu Đông sai sử, Lao Phạm Nhân cũng chính thức động sát ý, nếu như không phải hắn mạnh hơn đối phương, chỉ sợ hắn phải chết ở chỗ này rồi, huống hồ hắn đáp ứng báo thù cho Lý Cuồng Hổ, tuyệt đối không thể khinh xuất tha thứ cho tên này.
Lăng Tiếu đưa chưởng lên, một tay vỗ mạnh vào ngực Lao Phạm Nhân trên.
Phốc!
Lao Phạm Nhân bị đánh phun máu tươi.
– Cút đi cho ta, nếu không phải xem mặt mũi đồng môn, ta tuyệt không tha nhẹ cho ngươi, huyền khí này ta thu.
Lăng Tiếu đá Lao Phạm Nhân một cước và nói ra.
Lao Phạm Nhân vô cùng gian nan đứng dậy, không cam lòng nhìn qua Lăng Tiếu, kéo tấm thân trọng thương rời đi.
Trong lòng của hắn vạn phần không cam lòng, côn khí kia là huyền khí gia tộc ban thưởng cho hắn, là chỗ dựa của hắn lúc đối địch, bây giờ lại bị Lăng Tiếu đoạt đi, việc này hắn không thể bỏ qua được.
Thế nhưng mà hắn cũng không biết mạng của mình đã không còn lâu.
Lăng Tiếu vừa rồi vỗ một chưởng vào ngực, đã độ một tia tiên thiên phong sát khí vào người hắn.