– Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây!
Trương gia trưởng lão tức giận nói, trong lòng hắn nhưng mắng Trương Cơ trăm lần, bởi vì chuyện này nhưng là Trương Cơ gây ra.
Thần sắc của Trương Cơ tái nhợt một mảnh, trong lòng sợ tới cực điểm.
Ba người bọn họ tới Diệp gia cũng không sợ người của Diệp gia giết bọn họ, bởi vì người của Diệp gia biết được thực lực của Trương gia bọn họ cùng Kim Quyền tông, nhưng mà người ở trước mắt tựa hồ không cần biết Trương gia bọn họ cùng Kim Quyền tông, nếu là đối phương dưới cơn thịnh nộ đem bọn họ giết chết, vậy bọn họ thật là không chỗ kêu oan rồi.
Phạm Từng từ trong miệng hố bò dậy, khuôn mặt kia cũng bị phách đến méo mó, trong miệng đã rớt ra không ít răng, máu tươi càng không ngừng thấm ra bên ngoài, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn dọa người.
– Tốt… Tốt, Lăng Tiếu, ta nhớ kỹ các ngươi rồi.
Phạm Tằng thổ ra một búng máu liên tục kêu mấy tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, sau đó phi thân biến mất ở đại môn của Diệp gia.
– Trương Cơ đi!
Trương gia trưởng lão nắm lấy tay của Trương Cơ cũng gấp gáp mang theo thân ảnh của Phạm Tằng đuổi theo.
– Thiếu gia cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ sao?
Tàn Báo ở một bên hỏi.
– Xấu xỉ nhảy nhót, thả liền thả đi, chúng ta cũng không thể động một chút liền giết người, kia sẽ lộ ra chúng ta là ác nhân, phải biết rằng bản thiếu gia nhưng là người thiện lương.
Lăng Tiếu cười mỉm nói.
Lời này của Lăng Tiếu vừa ra, người bên cạnh Lăng Tiếu đều cảm thấy có chút nóng mặt rồi.
Lúc này Diệp Lệnh Trùng mang theo người của Diệp gia hướng về phía Lăng Tiếu chắp tay nói:
– Tại hạ Diệp gia Diệp Lệnh Trùng, không biết vị thiếu gia này là?
Lăng Tiếu còn chưa nói gì, một đạo thanh âm thanh thúy dễ nghe lại trước tiên vang lên, tiếp theo là một đạo tiên ảnh hướng Lăng Tiếu quét đi qua:
– Dâm tặc, hôm nay ta muốn giết ngươi.
Người của Diệp gia không nghĩ tới tiểu thư nhà mình dám động thủ đối với vị thiếu gia sâu không lường được này, mọi người muốn ngăn trở cũng đã không còn kịp rồi.
Song, tiên ảnh của nàng còn chưa tới trước Lăng Tiếu, Hồng phất ở trong tay Thải Hà Nguyệt lại là đem linh tiên kia quét qua một bên.
– Thủy Thanh muội muội, nếu như ngươi lại hồ nháo như vậy nữa, vậy chúng ta cũng không tiếp tục đem ngươi làm tỷ muội.
Thải Hà Nguyệt rất là nghiêm túc nói.
Lăng Tiếu là nam nhân mà Thải Hà Nguyệt cả đời này thích nhất, bất kể Lăng Tiếu là hạng người gì nàng đều sẽ là đến chết cũng không đổi đi theo Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu ban đầu là vì cứu Diệp Thủy Thanh mới nhìn thấy thân thể của nàng, sau đó Lăng Tiếu lại cứu nàng một mạng.
Vô luận như thế nào, Lăng Tiếu hẳn coi như là ân nhân của Diệp Thủy Thanh.
Hôm nay nàng ở trước mặt mọi người nhục mạ Lăng Tiếu như vậy, Thải Hà Nguyệt cũng là căm tức rồi.
Diệp Thủy Thanh sửng sốt một chút nhìn Thải Hà Nguyệt có chút mất bình tĩnh nói:
– Nguyệt tỷ tỷ, ta… Ta, thật xin lỗi!
Diệp Thủy Thanh vẫn là thỏa hiệp rồi, bởi vì nàng cũng biết chuyện này căn bản không thể trách Lăng Tiếu, mới vừa rồi nàng chỉ là nhất thời tức giận, muốn xuất ra một hơi mà thôi.
Thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng còn chưa có bị người khác xem qua, nhưng mà Lăng Tiếu không chỉ là nhìn còn ôm qua sờ qua rồi.
Chuyện này nếu truyền đi nàng làm sao nhìn mặt người khác.
Nàng hiện tại chỉ hi vọng dâm tặc chết tiệt nó đừng nên đem chuyện này cổ động tuyên dương mới tốt.
– Ân, biết sai là được, ban đầu hắn cũng là vì cứu ngươi mới làm như vậy.
Thải Hà Nguyệt gióng nói chậm dần đáp.
Lúc này Diệp Lệnh Trùng vừa định nói chen vào, nhưng mà nhi tử Diệp Vân Phong của hắn lại từ trong miệng miệng muội muội nghe ra một ít đầu mối.
– Muội, hắn có phải là đã khi dễ ngươi hay không?
Diệp Vân Phong cầm lấy trường thương hướng Lăng Tiếu quát lên.
– Càn rỡ, ngươi tại sao có thể đối đãi với khách nhân như vậy, trở về cho ta.
Diệp Lệnh Trùng một chương đem thương của nhi tử hắn phách qua một bên quát to.
Một màn mới vừa rồi Phạm Tằng bị phách kia, Diệp Lệnh Trùng còn rõ mồn một trước mắt, tuy nói Diệp gia bọn họ cũng có Thiên Tôn, nhưng mà thời điểm hiện tại chính là cần viện thủ, đối với ngay cả Kim Quyền tông đều dám đắc tội, nói không chừng có thể giúp Diệp gia bọn họ vượt qua một kiếp.
Diệp Vân Phong không cam lòng nói:
– Phụ thân, hắn khẳng định khi dễ qua muội muội, ta muốn vì nàng mà hết giận.
– Vân Phong a, ngươi không thấy được muội muội ngươi cùng nhân gia mới vừa nói chuyện sao? Nếu là bọn họ khi dễ qua muội muội ngươi, nàng sẽ cùng nhân gia tốt đẹp vậy sao?
Diệp Lệnh Trùng có chút bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Thiên phú tu luyện của Diệp Vân Phong rất cao, trí tuệ lại là chưa đủ, dễ dàng vọng động.
Diệp Lệnh Trùng không hề để ý đến nhi tử của mình nữa, hướng Lăng Tiếu nghênh đón rất nhiệt tình nói:
– Vị này chắc là Lăng Tiếu thiếu gia đi? Ta là Diệp gia gia chủ Diệp Lệnh Trùng, ta nghe cung phụng Vi trưởng lão nhà ta nói về ngươi, tiểu nữ vẫn là nhờ có Lăng thiếu hai lần cứu giúp a!
Lúc Vi Lâm Nghiệp mang theo Diệp Thủy Thanh trở về Diệp Gia thành, đã đem hành trình một đường hồi báo qua cho Diệp Lệnh Trùng.
Mới vừa rồi Tàn Báo kêu tên Lăng Tiếu, Diệp Lệnh Trùng cũng biết đoàn người Lăng Tiếu này chính là người ở trong miệng Vi Lâm Nghiệp.
Bát quá ban đầu Vi Lâm Nghiệp chỉ nói thực lực của đám người Lăng Tiếu không tệ, có cao cấp Địa Hoàng trấn giữ.
Nhưng mà hôm nay xem ra Vi Lâm Nghiệp biết được cũng không hoàn toàn a, không chỉ có cao cấp Địa Hoàng trấn giữ mà còn có Thiên Tôn đi theo a!
– Diệp gia chủ khách khí, Lăng Tiếu cũng là may mắn gặp dịp!
Lăng Tiếu khách sáo ứng một câu.
Sau đó, Diệp Lệnh Trùng đem đám người Lăng Tiếu nhiệt tình đoán vào bên trong gia viện.
Lúc này Diệp Thủy Thanh đi tới bên cạnh đại ca của nàng nói:
– Đại ca, ngươi xem một chút mấy vị tỷ tỷ này như thế nào?
Kỳ thật không cần Diệp Thủy Thanh nói, Diệp Vân Phong đã sớm chú ý tới Thải Hà Nguyệt cùng với chúng nữ.
Các nàng mặc dù dùng lụa mỏng che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng mà dáng người quyến rũ kia cùng với khí chất cao nhã của mỗi người bất đồng vẫn là hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ nam nhân nào.
Diệp Vân Phong làm bộ không chú ý nói:
– Ngươi nói các nàng a?
– Đúng vậy, mấy vị tỷ tỷ này mỗi người đều xinh đẹp như thiên tiên, thấy đến ngay cả ta đều đố kỵ rồi, nếu như ca có thể đem các nàng bắt lại làm chị dâu ta, ta đây khẳng định vui vẻ đến chết.
Diệp Thủy Thanh thấp giọng mà khích lệ nói.
Chẳng biết tại sao, Diệp Thủy Thanh từ lúc mới bắt đầu liền đối với Lăng Tiếu đặc biệt không có hảo cảm, cảm thấy hắn là một nam nhân vô tình, lạnh lùng, háo sắc, hạ lưu.
Mà Thải Hà Nguyệt cùng chúng nữ đều là nữ nhân xinh đẹp, nàng cảm thấy Lăng Tiếu căn bản không xứng với Thải Hà Nguyệt chúng nữ, cho nên hi vọng đại ca của nàng có thể đem Thải Hà Nguyệt chúng nữ lưu lại.