Thế nhưng một chiêu này của Phong Hạo chính là kiếm chiêu lục cấp đỉnh cấp, uy lực hết sức kinh người.
Ngụy Ảnh thực lực vẫn có chênh lệch với Phong Hạo, cả người bị kim nhận cho cắt vỡ hộ minh kình khiến nhiều chỗ bị thương, máu tươi nhỏ giọt từ giữa khe thịt chảy ra.
Nếu như Phong Hạo thừa cơ giết tới thì Ngụy Ảnh chưa hẳn có thể ngăn cản được.
Nhưng Phong Hạo cũng không phải muốn cùng Ngụy Ảnh liều đến ngươi chết ta sống, mục tiêu của hắn chính là Tú Hoa Cầu kia.
Phong Hạo đổi hướng quét ngang về phía Huyền Diệu.
Giữa sân rộng chỉ còn lại bóng kiếm màu vàng đầy trời.
Huyền Diệu cũng không nghĩ tới Phong Hạo thực lực đáng sợ như thế, thì ra thần thái thoải mái thu liễm lại, quạt giấy trắng trong tay hắn không ngừng vòng qua vòng lại, một đạo bạch quang chói mắt đánh thẳng vào một cái kính, ngăn cản toàn bộ kim nhận.
Đinh đương đinh đương!
Lợi khí đối kích phát ra từng tiếng chói tai không dứt.
Sau đó dân trong thành nhao nhao lui ra ngoài, trong miệng không ngừng khen hay.
Nữ Tế Ti trên đài cao dùng ánh mắt đẹp dịu dàng nhìn qua chung quanh, giống như ai là người đúng cuối cùng trên đài cũng không có quan hệ gì với nàng cả.
Phốc!
Huyền Diệu cuối cùng vẫn không ngăn cản được một kích tuyệt cường của Phong Hạo, thân thể bị đánh ra xa mười mét, một đạo máu tươi từ trong miệng bắn ra ngoài.
Hắn quỳ một gối xuống dưới đất, một tay đưa lên lau máu tươi trên khóe miệng, khẽ cười nói:
– Nhân duyên thiên nhất định, xem ra duyên này ta không có phân, không thể cưỡng cầu, không thể cưỡng cầu.
Huyền Diệu tiêu sái đứng lên, trên mặt không có nửa phần oán hận nào cả, hắn phe phẩy quạt trắng lui ra một bên, không tham dự tranh đoạt nữa.
Lăng Tiếu nhìn qua Huyền Diệu không có chút cảm giác mất mác, nói:
– Thằng này xem ra có vài phần ý tứ.
– Coi như ngươi thức thời!
Phong Hạo nhìn qua Huyền Diệu thối lui thì nói một tiếng, lập tức móc đan dược ra ném vào trong miệng, đón lấy nhìn qua tú cầu thiêu hoa kia.
Lúc này cơ hồ tất cả dân trong thành hoan hô lên, dường như bọn họ cho rằng Phong Hạo nhất định đạt được nữ Tế Ti ưu ái.
Phong Hạo cầm lấy tú hoa, lại nhìn qua nữ Tế Ti trên đài cao tươi cười, hắn nhảy lên trên.
Đúng lúc này một độc châm thật nhỏ im ắng bắn thẳng vào người Phong Hạo.
Ai cũng không nghĩ tới Ngụy Ảnh bị thương dám đánh lén lần nữa, mà Phong Hạo cũng bị thắng lợi làm đầu óc choáng váng, căn bản không có nửa phần đề phòng, độc châm chui thẳng vào eo bụng của hắn, độc tính mạnh mẽ làm động tác của hắn cứng lại, hắn lập tức ngã xuống.
Ngụy Ảnh thừa cơ đứng lên lần nữa, đoạt lấy tú cầu trong tay Phong Hạo.
– Ha ha, rốt cục đến tay!
Ngụy Ảnh đoạt lại tú cầu, đắc ý cười lớn một tiếng, sau đó nhảy lướt lên đài cao.
Phong Hạo trừng mắt nhìn qua Ngụy Ảnh cướp lấy thành quả thắng lợi của hắn, hắn tức giận gầm lên, liều mạng bó mặc độc tính lao lên.
– Tiểu nhân, mơ tưởng thực hiện được!
Phong Hạo không động thì bỏ đi, một tay bắt lấy tú cầu trong tay Ngụy Ảnh, tay còn lại kéo khăn che mặt hắn xuống.
Tú cầu của Ngụy Ảnh bị Phong Hạo giật xuống, khăn đen trên mặt của hắn tróc ra, lộ ra gương mặt cực kỳ xấu xí, hơn nữa trên đầu của hắn chỉ có mấy cọng tóc thưa thớt, thoạt nhìn cực kỳ buồn nôn.
– Ah! Cái này… Đây quả thực là yêu quái, quá ác tâm
– Thực quá khó nhìn, tên này cũng có ý đi lên tranh đoạt nữ Tế Ti, quả thực không có nửa phần tự hiểu lấy mình.
– Đúng vậy a, tuyệt đối không thể cho tên này đoạt lấy tú cầu ah!
– Phong Hạo thiếu gia nhất định phải ngăn cản hắn a!
…
Đám dân trong thành chung quanh nhìn thấy gương mặt buồn nôn của Ngụy Ảnh thì căm phẫn hét lên.
Ngụy Ảnh gần đây cực kỳ tự ti về tướng mạo của mình, hôm nay bị vạch trần ra, lửa giận trong lòng phát tác.
– Ta giết ngươi!
Ngụy Ảnh xoay người lại, sát ý trùng thiên.
Hắn đánh ra mấy chưởng vào ngực của Phong Hạo, mỗi một chưởng đều ẩn chúa linh lực cường đại.
Phong Hạo ngoan cố chống lại đến cùng, miễn cưỡng vận linh lực chống cự.
Phốc!
Phong Hạo giống như con diều đứt dây bị Ngụy Ảnh đánh bay mấy chục thước.
Ngụy Ảnh không có bỏ qua, lần nữa đuổi theo Phong Hạo chém giết.
Hắn giơ một chưởng lên, một đạo khói đen nồng đậm ngưng tụ vào trong tay của hắn.
– Đi chết đi!
Ngụy Ảnh một chưởng nặng nề đập vào thiên linh huyệt của Phong Hạo thiên.
Ngụy Ảnh làm như vậy xem ra muốn giết Phong Hạo không thể nghi ngờ.
Nhưng mà không ai đoán được Lạc Lôi Hổ bị trúng độc nằm đói, bỗng nhiên vùng lên.
Bang bang!
Hai đấm của Lạc Lôi Hổ đấm thẳng vào lưng của Ngụy Ảnh, đánh cho hắn không kịp trở tay.
Ngụy Ảnh hoàn toàn không ngờ rằng Lạc Lôi Hổ lại làm khó dễ vào lúc này, linh lực cường đại đánh hắn bay ra ngoài, tú cầu trong tay của hắn bay lên.
Lạc Lôi Hổ chỉ là ngưng tụ được một chiêu này mà thôi, hắn miễn cưỡng nhìn qua Ngụy Ảnh bay ra ngoài cười lên.
– Cái này gọi là dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (ai chọt bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy).
Dứt lời hắn hoàn toàn ngất đi.
Đám dân chúng trong thành há hốc mồm, tất cả mọi người chỉ sững sờ nhìn qua tú cầu bay đi.
Cuối cùng tú cầu vững vàng rơi vào trong tay một người trẻ tuổi.
Trong lúc nhất thời người trẻ tuổi này chính là tâm điểm toàn trường.
– Ách… Cái này… Cái này tính toán là cái gì?
Lăng Tiếu sững sờ nhìn qua tú cầu trong tay mình, lại nhìn thấy dân trong thành đánh giá hắn, nhất thời phản ứng không biết gì.
Tĩnh! Hiện trường trở nên yên tĩnh hoàn toàn.
Lăng Tiếu bị ánh mắt của mọi người nhìn vào thì sợ hãi, lập tức giơ tú cầu trong tay lên, nói:
– Chính nó bay tới, không liên quan tới ta… Ta trả nó lại cho nàng nhé.
Lăng Tiếu dứt lời, nhanh chóng vận dụng xảo kình, đem tú cầu trong tay ném vào tay của nữ Tế Ti trên đài cao.
– Tốt, không liên quan chuyện ta, các ngươi đừng có nhìn ta như vậy, bản thiếu gia tuy rất anh tuấn, nhưng mà ta không phải người tùy tiện.
Lăng Tiếu nhìn qua dân chúng trong thành đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa nói vừa lui ra phía sau.
Hắn làm thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất không tốt.
Huyền Diệu ở không xa nhìn qua Lăng Tiếu và cười khổ, nối:
– Thiên định, trốn không thoát, thật sự là gia hỏa may mắn.
– Phò mã Tế Tự đã định, mọi người hoan hô thỏa thích đi!
Lúc này trong đại điện có âm thanh già nua vang lên.
Úc!
Cơ hồ tất cả dân chúng kinh hô lên.
Lăng Tiếu còn chưa lui ra khỏi đoàn người, liền bị thành dân chung quanh nâng lên.
– Này, các ngươi muốn làm gì?
Thân thể Lăng Tiếu run lên, lập tức tránh né tay của đám dân chúng này.
– Phò mã Tế Tự, chúng ta đương nhiên là mời ngươi đi gặp nữ Tế Ti rồi!
Một gã thành dân hoan hô đáp.
– Đúng vậy, mọi người chúng ta cùng giơ ngươi đi.
Trong lúc nhất thời, những dân chúng này mang theo Lăng Tiếu đi lên.
– Mẹ của ta ah! Bản thiếu gia lúc nào trở thành phò mã của các ngươi vậy, cái này… Đây là hiểu lầm!
Lăng Tiếu hú lên quái dị, lập tức nhảy tung lên, hắn muốn nhanh chóng chạy ra khỏi thành trì.
– Bắt lấy phò mã!
Rốt cuộc nữ Tế Ti trên đài cao cũng nhỏ giọng nói một câu.