Hắn không khỏi bắt đầu lo lắng cho những huynh đệ trước kia của mình.
– Không có biện pháp, ta cũng muốn dĩ hòa vi quý. Chính là người ta nhìn thấy chúng ta liền hô đánh hô giết, ngay cả một chút lễ phép cơ bản đều không dùng đến. Chúng ta chỉ có thể cứ cho chúng biết tay đã vậy!
Lăng Tiếu phẩy tay mà nói.
Xích Cương hết chỗ nói rồi. Vị Cung Chủ này của hắn tựa hồ là vẫn còn chưa hết tính trẻ con!
Lúc này, Mãnh Nam cùng Bát Dực Đường Lang, Âu Dương Hoa cùng bạch xà Bát Giai Đê Giai đã chiến đấu đến hồi gay cấn.
Mãnh Nam không hổ là biến dị Linh Thú, lại là hậu duệ của hai loại Linh Thú cao cấp, nên sức chiến đấu so sánh với Bát Dực Đường Lang thì biến thái hơn nhiều.
Bát Dực Đường Lang đã biến trở về chân thân, tám cái cánh trong suốt đã nâng cao tốc độ không ít. Còn đôi chân trước kia giống như Thánh Khí đang không ngừng vẽ ra những chiêu công kích đáng sợ.
Chính là, Mãnh Nam cũng đã căng ra đôi cánh Hổ Vân Sí. Nó cũng còn chưa hoàn toàn biến trở về thân thú, tốc độ của nó so với Bát Dực Đường Lang thì còn nhanh hơn. Nó lại có được Sư Tử Hống cùng với cánh Hổ Vân “mang theo” hai lần công kích Đại Thiên Bân, do đó đã nện cho đám cánh của Bát Dực Đường Lang bắn văng ra khắp nơi. Tám cánh đã bị gãy mất ba cái.
Bên chiến trường kia, Âu Dương Hoa cùng bạch xà Bát Giai Đê Giai mỗi bên đều có tổn thương, nên không hề xuất hiện tình huống nghiêng về một bên.
Âu Dương Hoa cầm Đê Giai Thánh Khí trong tay đả thương bạch xà, mà bạch xà cũng làm cho Âu Dương Thâm bị thương nặng mấy lần.
Một xà là có vết thương toác hoác, bên còn lại chính là đã bị thương không nhẹ, chiến lực đột nhiên giảm xuống khá nhiều.
Hai người so sánh với nhau thì cơ hội giành thắng lợi của Bát Giai bạch xà phải lớn hơn nhiều lắm. Bởi vì là sức sống của Linh Thú nếu so với nhân loại thì mạnh hơn nhiều lắm.
– Đáng chết, cứ còn tiếp tục như vậy, ta và Đường Lang (bọ ngựa ) cũng phải chết ở nơi này!
Âu Dương Hoa mắng thầm, trong lòng lão sinh ra sự khiếp đảm.
– Nhân loại đi tìm chết đi!
Bạch xà quát một tiếng. Cái đuôi rắn giống như cột chống trời quét ngang về hướng tới Âu Dương Hoa.
Bạch xà đã là liều mạng, một kích này có tốc độ nhanh đến kinh người, hơn nữa lực lượng đủ để đồng thời hủy diệt vài quả núi cao.
Động tác của Âu Dương Hoa so sánh với trước đây thì đã chậm chạp hơn rất nhiều. Chính là lão vẫn còn có thủ đoạn đánh trả. Trường kiếm trong tay đồng thời chém ra mấy đạo kiếm quang dài cả trăm thước, kiếm khí càng không ngừng bắn ra bốn phía.
– Rầm rập!
Đuôi của Bạch xà lại trực tiếp đánh bay những kiếm quang này. Nó chịu đựng bị chém vài nhát gây tổn thương đau đớn, nhưng vẫn muốn cho Âu Dương Hoa một kích trí mạng.
Thân hình Âu Dương Hoa bị đuôi rắn nện trúng bay ra thật xa, cuối cùng trực tiếp đập vào đỉnh một quả núi cao, làm bắn lên một đám bụi mù.
Bạch xà cũng không tốt hơn, cái đuôi rắn của nó đã thấy đầy vết máu loang lổ. Trong đó có một chỗ bị thương đặc biệt sâu, cơ hồ đều sắp sửa chém rụng cái đuôi của nó xuống.
– Nhân loại đi tìm chết đi!
Bạch xà kia lại há miệng phun ra một ngọn lửa trắng nồng nặc nện về hướng Âu Dương Hoa ở trong quả núi cao. Nó muốn trực tiếp đốt cháy Âu Dương Hoa đến chết.
– Phừng phừng!
Quả núi cao kia trực tiếp bị ngọn lửa đốt cháy bùng lên, giờ khắc này tất cả cây cối hoa cỏ đều là lâm vào trong đám cháy.
Cả một quả núi cao đều bị thiêu đốt cháy sạch sẽ, Bạch Sắc Hỏa Diễm này có vẻ đặc biệt yêu dị.
Một bóng người từ trong hố sâu trên núi cao lao ra. Dáng vẻ hắn vô cùng chật vật, tóc tai bừa bộn không chịu nổi, trang phục đã rách bươm, vết máu loang lổ dọa người.
– Đường Lang, chúng ta đi!
Âu Dương Hoa cũng là khá quả quyết, sau khi bị tổn thất nặng lập tức triệu hoán Linh Thú hộ thân của mình rời đi.
Bát Dực Đường Lang kia cũng không tạm ở lại. Nó kéo thân thể bị thương mà lấy tốc độ nhanh nhất để rời đi.
– Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!
– Muốn chạy trốn, ngươi đã hỏi Bổn vương chưa!
Mãnh Nam gầm rống một tiếng, Sư Tử Hống cắt ngang vạn dặm, nó đập cánh Hổ Vân Sí truy kích đuổi theo.
Bạch xà kia cũng là một vẻ không chấp nhận nên cứ thế mà đuổi theo.
– Cung Chủ, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?
Xích Cương nhìn về phía Lăng Tiếu mà cười hỏi.
– Còn có thể làm gì nữa, cứ để cho bọn họ đi đuổi nhau. Dù sao chuyện cũng không liên quan đến chúng ta!
Lăng Tiếu cười nhạt một tiếng, tiếp theo xuất phát quay trở lại trong hang kia. Trước cứ thu lấy Cực Diễm Hình Hỏa rồi hãy nói sau.
Cho dù hai con thú đó có đuổi giết được Âu Dương Hoa hay không, chờ đến khi bọn họ quay về thì lúc đó tuyệt đối sẽ có một phen long tranh hổ đấu. Hắn tin tưởng với thực lực của Mãnh Nam mà đi đấu với bạch xà thì hẳn không phải là vấn đề.
Lại lần nữa trở lại trước cửa hang động, Lăng Tiếu sai Xích Cương hộ pháp coi giữ ngoài động, đồng thời cũng triệu hoán Thi Ma ra coi giữ cửa hang động. Cái này cũng là để đảm bảo đạt được mục đích.
– Tránh để đêm dài lắm mộng, trước cứ lấp nơi này đi đã rồi hãy nói sau!
Lăng Tiếu vừa vào cửa hang động, yêu quái Thiên Hỏa Châu lại lần nữa bắt đầu dao động kịch liệt. Hắn tự nói một câu, song chưởng giang ra, hai luồng Thiên Hỏa dọc theo động vách tường thiêu huỷ nó. Hắn tính toán phải nhốt cho được Cực Diễm Hình Hỏa ở chỗ này, không cho nó chạy thoát.
Ngọn lửa bốc ra, nhiệt độ cao dọa người.
Lăng Tiếu như thần lửa, bước đi mạnh mẽ uy vũ vào chỗ sâu trong động phủ.
Một mạch đi vào, hắn phát hiện bên trong cửa hang động có rất nhiều vảy rắn và da rắn lột ra. Mấy thứ này chính là thứ tốt để luyện chế Thất Giai Linh Khí. Lăng Tiếu không có khách khí đều là thu nhặt hết.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã đi tới cuối hang động.
Không gian nơi này nếu so với mới dọc đường đi vào vừa rồi thì có vẻ rộng rãi hơn rất nhiều.
Một đống lửa nhỏ trắng lóa ở chính giữa lòng động phủ đang không ngừng bập bùng nhảy nhót. Nó co lại vào một chỗ, tựa hồ đối với những Thiên Hỏa lan tràn mà đến này thì nó phi thường kiêng kỵ.
– Cuối cùng đã tìm được ngươi!
Lăng Tiếu nói đầy hưng phấn.
Liền tại lúc hắn nghĩ biện pháp để hấp thu Cực Diễm Hình Hỏa, thì đồng thời Cực Diễm Hình Hỏa lại đột nhiên làm khó dễ hắn.
Thiên Hỏa, Địa Hỏa đều là dị hỏa trong thiên địa ngưng tụ mà thành. Bọn chúng trải qua vô số năm tháng nuôi dưỡng, hấp thu vô số Bản Nguyên lực lượng mới ngưng tụ mà thành.
Trong hai thứ đó, Thiên Hỏa tiến hóa càng cường đại hơn mà thôi. Còn Địa Hỏa vẫn cần một quá trình biến hóa mới có thể đạt được đến trình tự cao hơn.
Có điều, nó cũng đã là Hỏa Diễm có linh trí, có thể ý thức được sự tồn tại của nguy hiểm, hiểu được đòn đánh phủ đầu.
Cực Diễm Hình Hỏa lại từ ngọn lửa trắng to bằng bàn tay, trong nháy mắt liền dâng trào sục sôi trở thành đám cháy lớn to đến mấy chục thước. Hơn nữa nó vẫn còn ngưng tụ biến thành bộ dáng bạch xà, rồi bay thẳng đến định cắn Lăng Tiếu.