Lăng Tiếu mang đoàn kim nguyên khí cùng với Vạn Niên Địa Tâm Tuyền giao ra.
Đoàn kim nguyên khí cùng Vạn Niên Địa Tâm Tuyền này Lăng Tiếu tự nhiên chỉ lấy ra bộ phận nhỏ, đại bộ phận hắn còn giữ lại.
Hai thứ này cực kỳ trân quý, tuyệt không dễ dàng xuất ra toàn bộ.
Thành công trao đổi đến Nguyệt Bảo Thánh Quang, Lăng Tiếu lại giao nó cho Ngọc Nhu Phỉ.
Lúc này Dương Khác cũng cất kỹ Vạn Niên Địa Tâm Tuyền, sau đó nhìn đám người Lăng Tiếu hỏi:
– Không biết vài vị từ đâu tới? Lại chuẩn bị đi phương nào?
Lần này Lăng Tiếu học khôn, không có nói mình từ trung vực tới, mà là nói là từ nói vắng vẻ, bình thường ít ra ngoài, ý định tham dự Thông Thiên Chi Lộ.
Thính Lăng Tiếu nói như vậy cảnh giác của đám người Dương Khác giảm đi nhiều, hắn còn thực sợ những người này địch nhân ẩn tàng, muốn tiếp cận Dương Bích Hương từ đó mò chỗ tốt.
– Tốt, được rồi, chúng ta sau đó rời khỏi, không quấy rầy hai vị.
Lăng Tiếu nhìn thấy không sai biệt lắm đã rời khỏi.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu là Ngọc Nhu Phỉ đột phá Thánh Hoàng cảnh, lần này đi Thông Thiên chi trận sẽ an toàn hơn nhiều.
Dương Bích Hương nghe đám người Lăng Tiếu rời đi, thần sắc trở nên lo lắng.
– Hai vị tỷ tỷ, các ngươi theo ta chơi vài ngày, làm gì lại đi gấp như thế!
Dương Bích Hương kéo tay Phong Thanh Duyên làm nũng.
– Hương Hương không phải tỷ tỷ môn không muốn ở với ngươi, mà là ta có nhiều chuyện cần làm, qua mấy ngày lại tới chơi với ngươi được không?
Phong Thanh Duyên dỗ tiểu hài tử Dương Bích Hương.
Xác thực, trong mắt Phong Thanh Duyên thì Dương Bích Hương đúng là tiểu hài tử.
– Đưa cho ngươi, xem như báo ân ngươi giúp chúng ta!
Lăng Tiếu lấy ra một giọt Vạn Niên Thụ Phù Dịch giao cho Dương Bích Hương.
– Đây là cái gì?
Dương Bích Hương có chút mừng rỡ hỏi thăm.
– Vạn Niên Thụ Phù Dịch!
Lăng Tiếu ứng nói.
Lúc này ánh mắt Dương Khác cùng với Tống Bồi dồn dập lên, bọn họ biết rõ đây chính là thánh vật.
– Hương Hương ngươi nhanh nhận lấy, đây là thứu tốt!
Dương Khác lập tức nói với Dương Bích Hương.
Thánh vật bổn nguyên rất khó tìm, cho dù là dùng đại thế lực như Dương gia cũng không dễ dàng lấy ra tặng người.
Sau đó Dương Khác cùng Tống Bồi cũng hiếu kỳ với thân phận của Lăng Tiếu, đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì, trân tàng nhiều như thế.
Dương Bích Hương ứng một tiếng và thu hồi, thần sắc khó dấu thất lạc khi đám người Lăng Tiếu phải rời đi.
– Đúng rồi, Lăng Tiếu tiểu hữu, ngươi nói các ngươi muốn đi Thiên Vực sao?
Dương Khác hỏi.
Lăng Tiếu gật đầu, nói:
– Hướng tới đã lâu, hy vọng lần này có thể thành công!
– Nếu như là như vậy, tiểu hữu không ngại lưu lại đây, Dương gia chúng ta hàng năm đều có đi Thông Thiên Chi Lộ, đến lúc đó ngươi cùng đi với bọn họ, như vậy sẽ rất tốt!
Dương Khác do dự đề nghị.
Hắn biết rõ đám người Lăng Tiếu bất phàm, nếu như có thể lôi kéo bọn họ vào trận doanh Dương gia cũng có chỗ tốt, nhưng mà bận tâm thân phận đám người Lăng Tiếukhông rõ.
– Đúng a, Dương gia chúng ta hàng năm đều đi Thông Thiên chi trận, các ngươi lưu lại là tốt nhất!
Dương Bích Hương tán đồng nói.
Lăng Tiếu không nhìn ra Dương Khác do dự, nói:
– Chúng ta tới đây chính là vì Thông Thiên chi trận mà tới, thực lực còn không đủ, cho nên nhân cơ hội này tăng cường thực lực, đợi Thông Thiên chi trận mở ra thì đi nhờ các vị cũng không muộn.
– Nếu tiểu hữu sớm có ý định, chúng ta cũng không miễn cưỡng, về sau nếu có thứ tốt nhớ chiếu cố Dược Linh Các chúng ta!
Dương Khác nói.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, liền dẫn Ngọc Nhu Phỉ, Phong Thanh Duyên cùng với Huyền Diệu ra Dược Linh Các.
Cuối cùng Dương Bích Hương vẫn không có giữ đám người Lăng Tiếu, đôi mắt dễ thương đầu nước.
Dương Khác vỗ vai nàng nói:
– Đứa nhỏ ngốc, ngươi đừng nhìn thấy bọn họ nhỏ, kỳ thật đều là Thánh giả, nhất ít nhất… Đều là lão quái vật ngàn năm, đều có thể làm gia gia nãi nãi của ngươi đấy, ngươi nên tìm hài tử cùng tuổi mà chơi.
Dương Bích Hương không nghe.
– Có quan hệ gì, bọn họ nhìn qua chỉ hai ba mươi tuổi mà thôi.
– Tốt, không nói tuổi tác, chỉ nói thực lực, người ta dám xông vào Thông Thiên chi trận, nếu thành công sẽ đi Thiên Vực, ngươi không thể đi cùng người ta, người ta ngày sau sẽ không nhớ ngươi!
Dương Khác nói một tiếng, lại kéo nàng vào trong Dược Linh Các.
Dương Bích Hương mân mân đôi môi, cuối cùng thần sắc kiên định, nói:
– Về sau ta cũng muốn đi Thiên Vực!
Đám người Lăng Tiếu sau khi có được thứ mình cần, lập tức ra khỏi Dương gia thành.
Ngọc Nhu Phỉ muốn đột phá Thánh Hoàng cảnh, tạo thành động tĩnh sẽ cực lớn, phải tìm nơi thưa thớt không người để ngừa bị người khác quấy nhiễu.
Nhưng mà bọn họ vừa ra khỏi thành, lập tức cảm giác được sau lưng có người đi theo.
– Thật sự là đáng ghét!
Lăng Tiếu than nhẹ.
Ngọc Nhu Phỉ nói:
– Có phải là người Dương gia hay không?
Phong Thanh Duyên nói:
– Chắc không phải, có khả năng là người hai nhà kia!
– Mặc kệ là người nào cũng tốt, nếu đã tới thì đừng về, trước tiên nên dẫn bọn chúng ra.
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, thu Huyền Diệu vào dược đỉnh, liền dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong sơn mạch.
Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên theo gấp phía sau.
Một tên theo sau nói:
– Bọn họ có khả năng phát hiện chúng ta!
Tên còn lại nói:
– Phát hiện thì sao, chạy thoát được lòng bàn tay chúng ta sao? Đuổi theo mau!
Vài người này tốc độ nhanh chóng, đều là xé rách không gian xuyên thẳng mà đi, rất hiển nhiên đều là cường giả Thánh giai.
Không bao lâu bên ngoài sơn mạch của Dương gia thành ba người Lăng Tiếu bị bốn người vây quanh..
– Trốn đi, các ngươi trốn như thế nào? Đám người ngoài các ngươi dám lấn lên đầu Hứa gia, thực sự là chán sống rồi!
Một gã Thánh giả trung giai gương mặt hung ác nhìn qua đám người Lăng Tiếu cười nói.
Lại có một gã Thánh giả cười lạnh nói:
– Cũng không phải vậy, ngay cả hài tử Chu gia cũng dám đánh, thực sự cho rằng đám lão già chúng ta không dám giết các ngươi sao?
– Ít nói xàm, Ngọc Nhu động thủ a, làm động tĩnh lớn một chút.
Lăng Tiếu phi thường khinh thường nói ra.
Trong tay Ngọc Nhu Phỉ xuất hiện cái gương, hào quang lóe lên chiếu vào đám người này.
Tên Thánh giả trung giai đỉnh phong trong nháy mắt bị định trụ, ba tên khác bị dọa nhảy dựng lên, dùng thánh khí ra tay với Ngọc Nhu Phỉ.
Đáng tiếc thực lực Ngọc Nhu Phỉ là cái gì, nàng không chờ bọn chúng ra tay, hào quang lóe lên định trụ ba người.
Bốn người đều kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới nữ tử trước mặt có thủ đoạn thông thiên như vậy, cái gương nhỏ trong tay chắc chắn là thần khí!
– Bốn đại thánh đi truy sát chúng ta, đúng là thủ bút thật lớn, yên tâm đi, các ngươi có đi không về!
Lăng Tiếu hung ác nói ra.
– Không… Không, có cái gì cũng nói tốt, chúng ta là thánh lão của Dương gia, các ngươi không thể giết ta!
Một gã Thánh giả cực độ bối rối bất an nói.
– Lời này các ngươi kiếp sau nói đi!
Lăng Tiếu lãnh khốc nói một tiếng, trong tay xuất hiện bảo kiếm.
Trường kiếm phá không và máu tươi bắn ra ngoài.