Mộ Dung Cô không có nói tiếp, hừ lạnh một tiếng móc ra một túi kim tệ hướng lão mụ tử ở lầu dới ném đi, sau đó trừng mắt liếc Độc Ưng, quay người liền muốn rời đi.
Lão mụ tử tiếp được kim tệ liền nhìn cũng không nhìn, lập tức cười đối với người hầu nói:
– Đem nàng đưa đến lầu số một chữ Thiên đi.
Bạch Vũ Tích trong lồng sắt tuyệt vọng đến cực điểm, nàng tự biết mình khó thoát khỏi vận hạn, một cỗ muốn chết từ đáy lòng dâng lên.
– Ta cho dù chết cũng không để cho người khác hoen ố thân thể, ta sinh là người của thiếu gia, chết cũng là quỷ của thiếu gia.
Mỹ mâu của Bạch Vũ Tích chảy ra nước mắt khiến người ta thương hại, trong lòng kiên định cảnh cáo tự mình.
Liền lúc nàng muốn cắn lưỡi tự vẫn, một đạo thanh âm chợt quát từ bên ngoài truyền đến, đem nàng từ bên bờ vực tử vong kéo lại.
– Người nào dám động đến nàng, người đó sẽ chết!
Bên trong Túy Hương lâu, tất cả mọi người đem ánh mắt phóng tới nơi đại môn.
Chỉ thấy mọt gã thiếu nien đeo đao kiếm chậm rãi đi đến, hắn mặc một thân nhếch nhác, y phục lôi thôi giống như ‘Tê lợi ca’ bản hiện đại, một đầu tóc dài như mực như thác tự nhiên tán phát, khuôn mặt thanh tú lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm.
Bộ pháp của thiếu niên kia mang theo quỷ ý, nhìn như chậm chạp, kỳ thực rất nhah, trong mấy bước lại xuyên qua tất cả đám người vây xem, đi thẳng tới trước lồng sắt.
Hắn không phải là Lăng Tiếu thì là người nào.
Lão mụ tử phản ứng nhanh nhất, cầm lấy khăn tay quệt lỗ mũi, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét thét lên:
– Ở đâu ra tên xú khất cái này, còn không mau đi ra ngoài, bằng không ta gọi người cắt đứt chân của ngươi.
– Vũ Tích, ngươi không sao chứ?
Lăng Tiếu không nhìn lão mụ tử, vô cùng thương tiếc nhìn Bạch Vũ Tích ở trong lồng sắt, nhìn nước mắt giàn dụa của nàng, nhìn gò má có mấy vết sưng đỏ của nàng, tim của hắn giống như bị đao cắt.
– Thiếu… Thiếu gia, Vũ Tích khiến ngươi… Khiến ngươi mất thể diện rồi.
Bạch Vũ Tích nhất thời khóc ồ lên. Nàng không nghĩ tới thiếu gia thật xuất hiện, trong lòng nàng mặc dù vẫn cầu nguyện thiếu gia có thể xuất hiện cứu nàng rời đi, nhưng mà nàng biết hi vọng vô cùng xa vời, khi thiếu gia thật sự xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng biết đây không phải là nằm mơ, thiếu gia thật đến rồi!
– Đừng khóc, thiếu gia liền dẫn ngươi rời đi!
Lăng Tiếu tận lực hòa hoãn tâm cảnh của mình, đáng tiếc hung mang âm sâm trong đôi mắt kia đã bán đứng suy nghĩ nội tâm của hắn.
Hôm nay, nhất định phải có người vì chuyện này mà trả giá, không thấy máu thề không bỏ qua!
– Còn đứng ngây đó làm gì, cắt đứt hai chân hắn ném xuống.
Lão mụ tử hướng về phía hai gã thị vệ quát lên.
Hai gã thị vệ đều là bát cấp Võ Đồ, nghe được chỉ thị của lão mụ tử, vẻ mặt hung thần ác sát hướng Lăng Tiếu đi tới.
– Trước bắt hai con ruồi vì ngươi hết giận.
Lăng Tiếu ngay cả đầu cũng không quay trở lại, lầm bầm nói một câu, một tay đã khoác lên Lam Tinh kiếm rồi.
– Xú khất cái muốn chết…
Một gã bát cấp Võ Đồ vừa mắng, một bên vung lên một quyền hướng Lăng Tiếu đánh tới.
Song lời của hắn còn chưa kịp nói hết, kiếm quang chợt lóe.
Tên bát cấp Võ Đồ kia nhất thời đầu một nơi thân một nơi rồi.
Bát cấp Võ Đồ cùng đi với hắn ngẩn người,trong đôi mắt vừa lộ ra thần sắc kinh hãi, còn chưa kịp lui về phía sau cũng đã bước theo gót đồng bạn kia.
Chỉ ở trong nháy mắt hai bát cấp Võ Đồ tại chỗ bị giết chết.
Trong tràng tất cả mọi người đều chấn kinh ngốc trệ rồi!
Ngay sau đó phát ra một mảnh tiếng kinh hô, một ít bình dân phú thương làm sao gặp qua loại tình cảnh này, không ít người ở tại chỗ kêu lên sợ hãi nôn ói ra, cũng có không ít người bị dọa đến trốn trở về phòng, hoặc trực tiếp trốn ra Túy Hương lâu.
Chỉ để lại một chút khách có can đảm hơn người đã gặp qua tràng diện giết người.
Lão mụ tử cũng là thét lên một tiếng: TruyệnFULL.vn
– A! Giết người rồi!
Tiếp đó liên tiếp lùi về phía sau, để phòng tên khất cái này ngộ sát.
– Vũ Tích đừng sợ, thiếu gia sẽ khiến cho người đắc tội ngươi quỳ ở trước mặt ngươi sám hối.
Lăng Tiếu hướng về Bạch Vũ Tích nhàn nhạt nói một câu, Lam Tinh kiếm ở trên lồng sắt chém một cái, lồng sắt bị chém ra một cái lỗ lớn.
– Thiếu gia!
Bạch Vũ Tích như nhặt được đại xá, kinh hô một tiếng, hướng Lăng Tiếu nhào tới, đem khuôn mặt thật sâu nấp trong ngực của Lăng Tiếu khóc rống lên không ngừng.
Nàng rốt cục cảm nhận được khí vị nam tử độc hữu kia của thiếu gia, cảm nhận được lồng ngực khoan hậu kia của thiếu gia, một cỗ cảm giác an toàn trước nay chưa từng có khiến cho nàng an lòng.
– Ngoan, đừng khóc, khiến cho nhân gia chế giễu!
Lăng Tiếu không nhìn tất cả mọi người ở trong Túy Hương lâu, nhẹ vỗ về mái tóc của Bạch Vũ Tích, nhẹ giọng an ủi.
Quả nhiên, Bạch Vũ Tích biết điều, lập tức ngừng khóc, nhưng vẫn đang nhẹ nhàng nức nở.
– Ngươi là ai, dám đến địa bàn Lý gia gây chuyện, chán sống rồi hả?
Lý Thanh Thanh ở trên lầu rốt cục mở miệng nói chuyện, nàng không nghĩ tới nửa đường lại giết ra một cái Trình Giảo Kim, phá hủy trò hay của nàng.
Nghe được thanh âm này, Bạch Vũ Tích không khỏi cảm thấy môt trận sợ hãi, không nhịn được ôm lấy eo hổ của Lăng Tiếu thật chặt.
Lăng Tiếu là thông minh bực nào, lập tức đoán được thân phận của Lý Thanh Thanh. Khi hắn trên đường tới đây, bắt chưởng quỹ của tiệm vãi chỉ đường, hắn đã biết thân phận của Lý Thanh Thanh, là một thiên kim tiểu thư của Lý gia, Bạch Vũ Tích chính là do nàng bắt.
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của Bạch Vũ Tích, ngẩng đầu hướng tới Lý Thanh Thanh nhìn lại, một đôi ánh mắt sát khí nghiêm nghị dừng lại ở trên người Lý Thanh Thanh.
– Chính là ngươi đem nàng bắt tới nơi này phải không?
Lăng Tiếu không đáp, hỏi ngược lại.
– Đúng thì thế nào, ai kêu nàng đụng vào bổn tiểu thư, thức thời liền lập tức tự vẫn ở trước mắt, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi.
Lý Thanh Thanh hướng về phía Lăng Tiếu không khách khí nói.
– Liền vì nàng dùng vải không cẩn thận đụng vào ngươi một chút, ngươi liền muốn bán nàng? Ha ha, tốt… Tốt cho một cái Lý gia tiểu thư, bản thiếu gia coi như là thêm kiến thức.
Lăng Tiếu híp mắt sâu kín nói, tiếp theo ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, trong lòng đã đối với Lý Thanh Thanh phán quyết tử hình.
– Bổn tiểu thư thân thể quý giá, há lại để đám tiện tỳ chạm vào, lập tức đem tên xú khất cái này bắt cho ta, ta muốn để hắn sống không được, muốn sống không xong.
Lý Thanh Thanh quát to một tiếng.
Ngay sau đó, mấy chỗ góc tối của Túy Hương lâu liền đi ra bốn gã võ giả Huyền Giả giai.
Hai gã trung giai Huyền Giả, hai gã cao giai Huyền Giả, chính là chỗ dựa chân chính thủ hộ Túy Hương lâu.
– Trước tiên lui sang một bên, nhìn thiếu gia vì ngươi hết giận.
Lăng Tiếu nhẹ giọng hướng về Bạch Vũ Tích nói.
Bạch Vũ Tích biết lúc này không thể liên lụy thiếu gia, biết điều trốn ở một góc tường, vẫn không quên dặn dò:
– Thiếu gia cẩn thận!
Liền ở lúc này, một gã trung giai Huyền Giả dẫn đầu hướng về Lăng Tiếu oanh một quyền.