Đương nhiên là do nhân số của Thác Bạt Nguyên quá nhiều, đạt được đế đan một người cạo một ít, căn bản không được bao nhiêu viên, mà Lăng Tiếu một người bắt đế đan tới tay cuối cùng vẫn phân cho nàng không ít, chuyện này khiến nàng cảm thấy Lăng Tiếu quá xa hoa.
Bất tri bất giác đã qua một tháng.
Thời điểm này tinh thần thức hải của Lăng Tiếu đã nhồi đầy.
Trong thức hải của hắn trừ hai viên dị châu ra, những vị trí khác đều là tinh thần lực tinh khiết.
Dùng tinh thần lực của Lăng Tiếu hiện tại, chỉ sợ có thể so với cường giả Thánh giả bình thường, ngày sau chờ hắn tăng lên tới cảnh giới thì không có bình cảnh gì cả, chỉ cần ma luyện nhiều là được.
– Còn chưa tới hai mươi ngày, phải mở rộng thức hải lớn hơn mới được.
Lăng Tiếu cũng không thoả mãn với hiện trạng.
Nơi này tự nhiên có tàn hồn bán đế thu thập tinh thần lực, hắn không muốn buông tha chút cơ hội tăng thực lực của mình lên.
Chỉ cần có nhiều tinh thần lực hơn nữa, hắn đi ra ngoài tĩnh tu một thời gian ngắn là có thể luyện thành tinh thần cao cấp, hơn nữa có nhiều tinh thần lực tiêu xài.
Lăng Tiếu mang theo Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong đi các nơi không có oan hồn, hắn phân phó hai người một tiếng sau đó bế quan ngắn ngủi.
Sau khi vào động phủ, Lăng Tiếu trực tiếp tiến vào dược đỉnh tầng hai.
Đỉnh hồn Hắc Diệu lập tức xuất hiện trước mặt Lăng Tiếu.
– Bái kiến chủ nhân!
Lăng Tiếu giương mắt nhìn qua, sau đó nhàn nhạt nói:
– Ta cầm mười gốc lục giai cấp cao Cức Xà Đằng.
– Có thể, thỉnh chủ nhân xuất ra mười gốc lục giai cao cấp linh thảo hối đoái.
Hắc Diệu gật gật đầu đáp.
Lăng Tiếu gương mặt co rút, đem mười gốc lục giai cấp cao giao cho Hắc Diệu, sau đó hắn ném mười gốc lục giai linh thảo vào linh điền.
– Chủ nhân, ngươi có thể đi lấy Cức Xà Đằng.
Hắc Diệu đáp.
Lăng Tiếu cảm thấy khó chịu trong lòng.
– Thật không biết dược đỉnh thuộc về ta hay không, cầm mấy gốc linh thảo cũng phải một đổi một, lừa bố mày!
Cầm Cức Xà Đằng xong, Lăng Tiếu rời khỏi dược đỉnh, hắn trực tiếp ăn một gốc.
Cức Xà Đằng chính là linh thảo mở rộng thức hải, loại linh thảo này cực kỳ hiếm thấy, Lăng Tiếu thu linh thảo nhiều năm lại không có bất kỳ hàng tồn, may mắn trong dược đỉnh còn trồng, bằng không hắn đúng là không biết nên đi đâu tìm.
Nhưng mà sau khi phục dụng linh thảo mở rộng thức hải này thì hắn cũng phải thừa nhận đau đớn không thuộc về người, người bình thường sẽ không chịu được giày vò như vậy.
Nếu không phải Lăng Tiếu nóng lòng mở rộng thức hải, cũng sẽ không biết bí quá hoá liều, cũng không bất cẩn chịu phá hư và trùng kích mở rộng thức hải.
Sau khi dược tính của Cức Xà Đằng sinh ra, trong thức hải của Lăng Tiếu xuất hiện con rắn dài hẹp nhúc nhích.
Con rắn này cắn loạn bình chướng bốn phía trong thức hải Lăng Tiếu, chúng lợi dụng phương thức này đi khai phá linh thức của Lăng Tiếu.
Mà Lăng Tiếu có cảm giác đầu óc của mình như vạn trùng cắn xé, đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, dù ý chí của hắn kinh người vẫn cắn nát bờ môi.
Ah ah!
Lăng Tiếu hét to lên, hai đấm không ngừng đập vào vách đá.
Bang bang!
Hắn dùng cách này phát tiết thống khổ trong thức hải.
Bên ngoài Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong nghe được Lăng Tiếu kêu thảm thiết đều cảm thấy trái tim băng giá.
Hai người định đi vào xem xét nhưng mà Lăng Tiếu phân phó trước, mặc kệ nghe cái gì cũng không được vào, hai người mới dừng bước.
– Bình thường Lăng Tiếu tu luyện như vậy sao?
Cốc Kiều Kiều mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Diệp Vân Phong hỏi.
Diệp Vân Phong lắc lắc đầu nói:
– Không có, lão đại không phải tự khổ cuồng.
Cốc Kiều Kiều xác nhận Diệp Vân Phong nói không giả, đôi mắt dễ thương nhìn qua cửa động không xa, trong nội tâm nói thầm.
– Ác với bản thân mình như vậy, khó trách xuất sắc như thế.
Lăng Tiếu khổ tu tinh thần lực, hắn dùng tinh thần lực đánh chết đối thủ, hôm nay hắn rốt cục cũng nếm qua tư vị bị cắn xé tinh thần lực rồi.
Cảm giác bị cắn xé như thế này quả thực khiến người ta điên cuồng.
Người bình thường chỉ sợ đã sớm bị đau đớn giày vò chết mất..
Nhưng mà Lăng Tiếu kiên quyết kinh người, hắn chịu đựng qua đau đớn này, hai đấm cũng không có vận chuyển linh lực gì đó, càng không ngừng đánh vào vách đá bốn phía, trên nắm tay có huyết dịch màu vàng chảy ra.
Cũng không biết qua bao lâu, Lăng Tiếu đình chỉ tiếng rên rỉ thống khổ.
Hiện tại Lăng Tiếu toàn thân ướt đẫm, gương mặt vô cùng tái nhợt giống như vừa trải qua một hồi bệnh nặng, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Nhưng mà dưới gương mặt tái nhợt đó rõ ràng mang theo cười nhạt như có như không.
Hắn miễn cưỡng ngồi xuống, lập tức ngồi xuống khôi phục trạng thái.
Qua trong chốc lát Lăng Tiếu khôi phục không ít, lại đem một cây Cức Xà Đằng nuốt vào bụng.
Đau đớn lại tiếp tục đột kích, tiếng kêu điên cuồng vang lên không dứt bên tai.
Liên tục ba ngày ba đêm, rốt cuộc Lăng Tiếu cũng nuốt toàn bộ mười gốc Cức Xà Đằng, mà thức hải của hắn trải qua tàn sát bừa bãi lần này, cuối cùng cũng nhận được hồi báo, thức hai mở rộng một phần ba.
Chớ xem thường không gian một phần ba này, không gian này đủ dung nạp bảy tám tàn hồn bán đế đấy.
Sau khi làm xong tất cả Lăng Tiếu xuất quan, hắn lại đi chung quanh thôn phệ oan hồn.
Nhưng mà thời gian cấp bách hắn không có tìm được nhiều tàn hồn bán đế, chỉ tìm được hai tàn hồn bán đế là sắp ra ngoài.
Vài ngày kế tiếp ba người Lăng Tiếu cũng không tiếp tục tìm kiếm đế đan mà là hảo hảo tu dưỡng trạng thái mệt mỏi gần đây.
Thời điểm cách khi ra ngoài năm ngày, một tiến đánh nhau kịch liệt khiến người ta chú ý.
– Xem ra càng tới cuối mới thấy càng rõ ràng!
Lăng Tiếu cảm khái nói.
Cốc Kiều Kiều ở một bên gật đầu nói:
– Đúng vậy, oan hồn tuy đáng sợ, nhưng mà người bên cạnh càng đáng sợ, cho dù là minh hữu cũng có thể tùy thời trở mặt.
– Lão đại, chúng ta có nên đi xem không?
Diệp Vân Phong hỏi.
Thường thường lúc này có thể nhặt tiện nghi có sẵn, Diệp Vân Phong cũng không muốn buông tha.
Lăng Tiếu tươi cười tà ác.
– Có tiện nghi không chiếm là vương bát đản!
Dứt lời hắn dẫn đầu hai người xông qua nơi đánh nhau, Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong theo sát phía sau.
Ba người cách chỗ chiến đấu ngàn mét, xa xa nghe tình hình chiến đấu.
– Bọn chúng hình như vây công một người?
Cốc Kiều Kiều kinh ngạc nói.
– Hơn mười người vây công một người, thực lực của người nọ chắc không kém, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt.
Diệp Vân Phong ở bên cạnh thì thào nói ra.
Lăng Tiếu Long nhìn qua, lập tức nhìn thấy cảnh ở xa xa.
– Lại là hắn!
Lăng Tiếu hơi kinh ngạc nói.
– Lão đại hắn là ai?
Diệp Vân Phong hỏi.
Bởi vì Chiến Hồn Uyên cưc kỳ hỗn loạn, mà hào quang thuộc tính không ngừng lập lòe, Diệp Vân Phong xác thực không thấy rõ ràng.
– Viên Chiến Thiên!
Lăng Tiếu ẩn ẩn có vài phần chiến ý đáp.
– Là hắn!
Diệp Vân Phong cũng kinh ngạc.
Lúc trước Viên Chiến Thiên dùng tu vị Địa Hoàng cấp thấp tiến vào top mươi, danh tiếng của hắn so với lão đại Lăng Tiếu còn lớn hơn vài phần, cho nên hắn cũng có ấn tượng sâu với Viên Chiến Thiên.