– Đừng đi, ngươi sẽ chết!
Duẫn Tuyết kinh hô một tiếng, hiệu lệnh rút quân.
Ngọc Nhu Phỉ khẽ cắn răng, trong đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng, do dự một thoáng vẫn thối lui, trong lòng thầm hô:
– Huynh nhất định không có việc gì, bằng không ta không bỏ qua cho huynh!
Lực va chạm đáng sợ muốn đánh bay Lăng Tiếu lên thiên không.
Nhưng thuẫn bài thánh giai trong tay hắn gắt gao ngăn cản đại bộ phận lực lượng, cuối cùng thuẫn bài bị đánh vỡ, dư kình oanh thẳng lên người hắn.
May mắn thân thể hắn cứng rắn, có thể chống đỡ được.
Từ trên cao rơi xuống, Kim Long thương vũ động, đem thật nhiều lực lượng đánh bay ra ngoài.
Trong trận pháp có một khu vực mỏng manh, khi thế công dừng lại khu vực mỏng manh kia hiện ra thêm rõ ràng.
Lăng Tiếu vận lực lượng lên tới cực hạn, thân thể trọng thương không ngừng chữa trị, toàn thân đâm thẳng vào giữa trận pháp, Kim Long thương đánh ra một chiêu bá đạo nhất, cuối cùng mạnh mẽ vọt đi vào.
Nhưng rơi vào giữa một trăm lẻ tám âm bạt thánh hoàng, chẳng khác nào là phá trận pháp.
U Linh phát ra tiếng cười âm trầm nói:
– Chậc chậc, không nghĩ tới một bán thú nhân có thể đi vào giữa trận pháp của ta, vậy thì thế nào, còn không phải chỉ có con đường chết sao?
Theo tiếng cười của hắn, mấy âm bạt đứng gần Lăng Tiếu biến hóa phương vị, thánh khí đánh tới.
Lăng Tiếu dựa vào tốc độ cực nhanh liên tục biến ảo vị trí, không ngừng tránh né, đồng thời lực lượng hội tụ trên ngón tay, một đạo tinh mang đáng sợ tán phát.
Tinh mang chia tách thành ba, hướng ba âm bạt gần bên bắn qua.
– Chỉ là thánh giả cũng muốn phá hư âm bạt của ta, thật sự là liều lĩnh!
U Linh phát ra tiếng cười lạnh khinh thường.
Oanh long oanh long!
Tinh mang trực tiếp oanh kích lên âm bạt, mặc dù còn chưa làm chúng nổ tung, nhưng thiên hỏa lưu lại trên thân thể rất nhanh thiêu đốt chúng thành tro tàn.
Lăng Tiếu toàn lực ra tay, sau lưng lộ ra ngoài, bị hai âm bạt đánh tới.
Phanh phanh!
Lăng Tiếu bị đánh bay ra xa, âm bạt bên kia lại xuất thủ.
Lăng Tiếu nhẫn nhịn đau đớn, thu lại Kim Long thương, quyền ý ngập trời oanh ra.
Tầng thứ bảy – Tử Viêm Thần Dương!
Thật nhiều quyền ảnh mãnh liệt ập tới, mỗi quyền mang theo oai lực hủy thiên diệt địa, như diễm dương giáng xuống, thẳng bức thánh hoàng trung giai.
Quyền kình đánh trúng thân thể âm bạt lập tức liền thiêu đốt.
Lăng Tiếu nhân cơ hội nuốt vào một bình Sinh Mệnh Tuyền Dịch khôi phục thương thế, bắt đầu chạy quanh trong trận, quyền kình chí dương không ngừng oanh ra.
Thật nhiều âm bạt đều bị lây dính thiên hỏa, thân thể không ngừng bị đốt cháy.
U Linh đứng giữa trận nhãn, ý thức không ổn, Chu Thiên trận cần có một trăm lẻ tám âm bạt mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, cho dù là giảm bớt một âm bạt thì uy lực sẽ suy giảm thật nhiều, không ngờ bị hỏa diễm của tiểu tử kia thiêu hủy hơn mười âm bạt, làm sao có thể!
– Tiểu tạp chủng, ta giết ngươi!
U Linh giận dữ, nháy mắt di động hướng Lăng Tiếu bổ tới.
– Sư thúc, các ngươi còn không ra tay thì đợi đến bao giờ!
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, tự biết không thể tránh thoát một chiêu của U Linh, chỉ đành dốc toàn lực oanh thẳng lên chưởng ấn đánh tới.
Oanh long!
Vô địch quyền ý của hắn tuy lợi hại, nhưng cấp bậc kém U Linh quá xa, căn bản không thể đánh tan một chưởng kia, bị lực lượng cường hãn trực tiếp đánh bay ra ngoài ngàn thước, tạng phủ cơ hồ sai lệch, thật nhiều máu tươi phun tràn.
Từng đạo năng lượng ôn hòa lục sắc bắt đầu tràn ra, chẳng những bảo hộ tâm mạch của hắn, còn khôi phục vết thương của hắn.
Tốc độ khôi phục hiện tại nhanh hơn ngày trước không biết bao nhiêu lần.
Được lực lượng bổ sung, Lăng Tiếu vận chuyển Cổ Hoàng thần công, hoàn toàn khôi phục thương thế, nhưng lực lượng còn chưa thể hoàn toàn phục hồi.
– Tiểu tạp chủng, ta phải hút máu ngươi, đem ngươi luyện thành thi ma, thay âm bạt của ta báo thù!
U Linh cảm ứng được Lăng Tiếu chưa chết, cuồng quát một tiếng lao tới.
Đúng lúc này nhóm người Duẫn Tuyết đã quay trở lại.
Ngay lúc U Linh bắt được Lăng Tiếu, Duẫn Tuyết đã nắm giữ được khí tức của hắn, toàn bộ lực lượng tập trung trên bàn tay, nặng nề vỗ xuống Trấn Thiên Cổ.
Đông!
Uy lực của Trấn Thiên Cổ mạnh mẽ hơn lúc Lăng Tiếu sử dụng không biết bao nhiêu lần.
Nàng trực tiếp đánh trống khiến thân hình U Linh run rẩy không thôi, thật nhiều máu tươi tràn ra da thịt hắn, bộ dáng thập phần dọa người.
Nhưng hắn thật sự lợi hại, bị một kích mãnh liệt như thế thân thể vẫn chưa nổ tung, có thể thấy được thực lực của hắn đáng sợ bao nhiêu.
U Linh chịu đựng đau đớn lấy ra Sinh Mệnh Tuyền Dịch nuốt vào, giờ phút này tâm tình hắn hỗn loạn, không biết là tiếng trống gì có thể xúc phạm tới thân thể đạt thực lực thánh hoàng đỉnh của hắn.
Nhưng Lăng Tiếu không cho hắn cơ hội khôi phục, Tam Phân Thần Chỉ bắn ra, hướng thẳng vào cổ họng của hắn.
Oanh!
Thân hình U Linh trọng thương, lực phản ứng giảm mạnh, khoảng cách quá gần, hắn căn bản không ngờ Lăng Tiếu có thể phản kháng, bị trúng một chỉ thân hình bay ngược thật xa, cổ bị xuyên thủng, thiên hỏa thiêu cháy thân thể hắn thành tro tàn không còn thừa lại chút gì.
Trận pháp không còn người khống chế, một đời thánh hoàng đỉnh phong đã bị chết dưới một chỉ của Lăng Tiếu.
Âm bạt mất đi khống chế, sững sờ tại chỗ, biến thành khôi lỗi không còn chút chiến lực nào.
– Còn không mau thu thập bọn hắn!
Lăng Tiếu quát to.
Mười mấy thánh hoàng liên quân hưng phấn tiêu diệt âm bạt, đồng thời giết về hướng người của Âm Bạt tông đang xem cuộc chiến cách đó xa xa.
– Âm Bạt Chu Thiên trận đã mất, Ma Dẫn Đăng bị thu lấy, Âm Bạt tông không còn đáng sợ, mọi người giết sạch đi, hôm nay là ngày Âm Bạt tông diệt vong!
Lăng Tiếu vận kình quát.
Thanh âm của hắn hạ xuống, người của liên quân không còn bao nhiêu lại như khởi lên sĩ khí, bắt đầu ra sức giết địch.
– Mọi người triệt cho ta!
Thánh hoàng đầu trọc của Âm Bạt tông hiện tại là người mạnh nhất, biết đại thế đã mất, chỉ đành hạ lệnh chạy trốn.
Nhưng lần này hắn trốn không thoát, một đạo quang mang đã chiếu lên người hắn.
Ngay sau đó kiếm quang lóe qua, đầu lâu lập tức bay lên!
Mất đi Ma Dẫn Đăng cùng Âm Bạt Chu Thiên trận, Âm Bạt tông binh bại như núi đổ!
Người liên quân tuy rằng không còn bao nhiêu, nhưng mỗi người đều anh dũng giết địch.
Nhóm người Lăng Tiếu tiến quân thần tốc, Băng Khuyết kiếm cùng Kim Long thương đồng thời phóng ra đem không gian cứ địa Âm Bạt tông đánh nát.
Đại bộ phận người của Âm Bạt tông cướp đường mà chạy, nhưng cuối cùng bị triệt để đánh chết.
Âm Bạt tông hoàn toàn bị xóa tên trong Thiên Điếm yếu tắc!
Trong Âm Bạt tông biến thành hoang vắng, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
– Ha ha, Âm Bạt tông rốt cục diệt vong, chúng ta đã báo thù cho nhiều Dịch gia lang của chúng ta!
Dịch Thành Dung ngửa mặt cười dài, nước mắt tung hoành.
Dịch gia từng bị Âm Bạt tông bắt giữ không biết bao nhiêu anh kiệt, đều bị luyện chế thành âm bạt cùng thi ma, sau khi chết thân thể còn bị tra tấn, thù hận tích lũy nhiều năm tháng đương nhiên không cách nào nói rõ.