Khiến mặt mũi hắn đều mất hết.
Hiện tại hắn đằng đằng sát khí, vừa ra tay đã là lam giai kiếm kỹ đáng sợ, kiếm vũ đáng sợ hoàn toàn bao phủ lấy Lăng Tiếu.
– Tiếu!
Vân Mộng Kỳ lo lắng hoảng sợ nói.
Nàng muốn cứu viện Lăng Tiếu, nhưng Vân Hùng lại bắt lấy tay nàng nói:
– Đừng đi qua, dùng thực lực của ngươi không cứu được hắn.
– Không… Cho dù chết ta cũng phải chết cũng một chỗ với hắn!
Vân Mộng Kỳ muốn thoát khỏi tay phụ thân, nhưng Vân Hùng lại chụp rất chặt.
La Bá Thiên vung nhanh lấy kiếm, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn nói:
– Đi chết đi tiểu tạp chủng!
Nhưng trong cơn mưa kiếm kia lại hiện lên một tầng kim quang chói mắt .
Tiếp theo, từng đợt tiếng “Đinh đương” giao thoa truyền ra.
Chỉ thấy Lăng Tiếu rõ ràng dùng một đôi nắm đấm màu vàng đánh cho những kiếm khí ngưng hình kia thành phấn vụn.
– Điều này sao có thể, rõ ràng dùng thân thể đánh nát công kích của ta.
La Bá Thiên hoảng hốt.
Lăng Tiếu đối với những kiếm vũ kia coi như không có, một đường hát vang, đánh tan kiếm vũ thành một con đường, bay thẳng nện tới La Bá Thiên.
Lão giả Trọng Kiếm Môn nhịn không được hoảng sợ nói:
– Thiếu chủ, đừng để hắn gần người!
Hắn đã nhìn ra thân thể Lăng Tiếu bất phàm, một khi để Lăng Tiếu tới gần, chỉ sợ Thiếu chủ hắn sẽ phải chịu thiệt.
La Bá Thiên tự nhiên không phải loại ngốc nghếch, hắn không hề lợi dụng thuộc tính công kích nữa, mà trực tiếp dùng Cự Kiếm chém tới Lăng Tiếu.
– Để bản Bá Vương xem thử nắm đấm của ngươi cứng hay là cao giai huyền khí cứng!
La Bá Thiên lộ ra ác quang, Cự Kiếm hoạch xuất cầu vồng màu vàng chém tới Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu rõ ràng không tránh không né, Long Lân màu vàng trên nắm tay như bao tay bao trùm lấy hai tay hắn, hào quang ánh vàng rực rỡ lập loè không ngớt.
Đinh đương!
Cự Kiếm cùng nắm đấm đan vào, phát ra tiếng giao hưởng chói tai.
Cự Kiếm xuất hiện một lỗ hổng, mà kim mang trên nắm đấm kia vẫn lập loè không ngừng.
Mọi người thấy một màn này trong nội tâm đều kinh hoàng không ngớt.
Bọn hắn đều kinh hô trong lòng:
– Đây là thân thể gì chứ?
– Tạp chủng Trọng Kiếm Môn, hôm nay chính là ngày dỗ của các ngươi.
Lăng Tiếu sát ý nghiêm nghị, khí thế lại đến đỉnh phong.
Thân ảnh liền biến mất, một đạo tàn ảnh vẫn đang ở trước mắt La Bá Thiên.
– Thiếu chủ cẩn thận sau lưng.
Lão giả Trọng Kiếm Môn bắt được thân ảnh Lăng Tiếu, hắn rất muốn ra tay đập chết Lăng Tiếu, nhưng hắn biết rõ lòng tự trọng của Thiếu chủ hắn tuyệt không cho phép hắn làm như vậy.
La Bá Thiên được lão giả nhắc nhở muốn tách khỏi, nhưng nắm đấm Lăng Tiếu nhanh như tia chớp, lập tức đánh vào lưng hắn.
PHỐC!
La Bá Thiên như đạn pháo bị nện bay ra, một ngụm máu tươi phun ra.
Nhưng công kích của Lăng Tiếu mới chỉ bắt đầu, hắn lộ ra một vòng cười nhạt, thân ảnh lần nữa biến mất.
Khi thân hình La Bá Thiên còn chưa ổn định, Lăng Tiếu đã lần nữa xuất hiện cạnh hắn:
– Yên tâm, ta sẽ không lập tức giết ngươi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tư vị sống không bằng chết.
Dứt lời, Lăng Tiếu lại hung hăng đá cho La Bá Thiên một cước.
La Bá Thiên chỉ cảm thấy mình như bị cự thạch ngàn cân nện trúng, ngay cả phòng ngự vệ giáp trên người tựa hồ cũng không tạo nên tác dụng gì.
La Bá Thiên lần nữa bay ra ngoài hét lớn một tiếng, sóng âm cường đại lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, chấn cho mọi người chung quanh màng tai ông ông nổ vang,
Đây là sóng âm huyền kỹ Sư Tử Hống của hắn!
Lăng Tiếu không nghĩ tới La Bá Thiên còn có huyền kỹ như vậy, bị chấn cho phải dừng lại ngắn ngủi.
La Bá Thiên rốt cuộc tìm được cơ hội phản kích, hắn ném Cự Kiếm trong tay đi như rác rưởi, trong tay lại nhiều thêm một thanh Linh kiếm màu vàng đất.
Lục giai trung giai Hoàng Thiên kiếm, đây là một thanh Linh kiếm thổ thuộc tính, đây mới là binh khí chính thức của La Bá Thiên.
– Tiểu tạp cẩu, vừa rồi đánh thoải mái chưa, xem ngươi làm sao chống cự Hoàng Thiên kiếm của ta, ngươi đi chết đi!
La Bá Thiên hiện lên vẻ âm tàn, Hoàng Thiên kiếm đấm tới bụng dưới Lăng Tiếu.
Lúc này, tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, vừa vặn thấy một màn như vậy!
– Không nên ah!
Vài đạo tiếng kinh hô đồng thời vang lên.
Đáng tiếc, có làm gì được đâu, Linh kiếm của La Bá Thiên vẫn dũng mãnh vô địch đâm tới Lăng Tiếu.
Trên mặt mấy người Trọng Kiếm Môn đều lộ ra dáng cười mừng rỡ.
Trong mắt bọn hắn, Thiếu chủ bọn hắn tuyệt đối sẽ không thua vào tay một tiểu tử vô danh.
PHỐC!
Khi Lăng Tiếu lấy lại tinh thần thì Linh kiếm đã đến trái tim hắn, hắn vội lóe lên, nhưng đã không còn kịp nữa, Linh kiếm vẫn đâm vào lồng ngực hắn.
Vạn hạnh chính là Linh kiếm không đâm trúng tim
Lập tức, trước ngực Lăng Tiếu liền bị một cổ huyết sắc vàng óng ánh nhuộm hồng.
La Bá Thiên kinh ngạc một chút, bất quá trong tay lại không lưu tình, dưới chân lại hung hăng đạp Lăng Tiếu một cước.
Lăng Tiếu thoát ly Linh kiếm, cả người bay ngược xuống, đập vào nhã các phía dưới, đụng nát tất cả nóc nhà
Rơi vào trong phòng của nhã các, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn khiến hắn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Thân thể của hắn tuy hung hãn, nhưng so với Linh Khí vẫn kém xa, vốn không thể đỡ được, huống chi lại bị Sư Tử Hống chấn cho mất đi trạng thái phòng ngự .
Cũng may hắn có cổ hoàng thần công biến thái, năng lực khôi phục cũng không bình thường.
Lăng Tiếu không có bao nhiêu thời gian chữa thương, ăn vào mấy khỏa đan dược, ức ở thương thế liền muốn đứng lên tái chiến.
Lúc này, bên người lại vang lên một thanh âm kinh hỉ:
– Tiếu, là.. Là ngươi sao?
Lăng Tiếu nghe thanh âm quen thuộc này thân thể nhẹ run lên một cái, tiếp theo nghiêng mặt nhìn qua thấy một khuôn mặt kiều diễm ướt át kích động nhìn qua hắn.
– Hân… Hân Nhi, ngươi sao lại ở đây?
Lăng Tiếu không để ý thương thế, nhào tới bên người Cát Bối Hân hỏi.
Nhưng Lăng Tiếu khẽ động, lại liên lụy đến thương thế, khiến hắn đau nhức không khỏi nhếch miệng.
– Tiếu, ngươi… Ngươi bị thương, là ai nhẫn tâm như vậy!
Nước mắt Cát Bối Hân lập tức tuôn ra như suối
Tâm tình vốn đang phẫn nộ của Lăng Tiếu lập tức liền bị nước mắt của nàng hòa tan.
Lăng Tiếu khẽ lau mặt đẹp của Cát Bối Hân, ôn nhu nói:
– Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị đâm một cái thôi, đợi lát nữa sẽ tốt thôi.
Ngay khi Cát Bối Hân còn muốn nói gì đó, thanh âm La Bá Thiên đã sâu kín vang lên:
– Tiểu tạp cẩu ta biết rõ ngươi không dễ dàng chết như vậy, mau ra đây nhận lấy cái chết.
Theo thanh âm La Bá Thiên vang lên, Hoàng Thiên kiếm đánh ra một mảnh thổ mang, phảng phất như một tòa sơn nhạc nhỏ nện xuống nhã các bên dưới vậy.
Hắn rõ ràng không để ý đến người dưới nhã các, đủ thấy tầm lòng hắn tàn nhẫn thế nào rồi.
Lăng Tiếu phản ứng rất nhanh, một tay bế Cát Bối Hân lên, cắn răng đụng vào vách tường chạy ra ngoài.
Ầm ầm!
Một đạo tiếng nổ mạnh vang lên, một mảnh phòng ốc của nhã các liền bị nện thành phế tích.
May mắn Lăng Tiếu phản ứng nhanh, bằng không hắn và Cát Bối Hân sẽ bị sống chôn ở chỗ này rồi.