Nếu như là những lão quái ẩn thế thì Cổ Hình còn không thất thố, nhưng mà nếu là đệ tử của thần thoại thì khác.
Nhân vật thần thoại này không phải Cổ gia có thể chống lại.
– Đã nói hết lời cần nói, Cổ Hình huynh ngươi nên tự quyết định đi!
Đạo Ân nói một tiếng, sau đó nhắm mắt lại không nói thêm cái gì.
– Đáng chết, chẳng lẽ cứ như vậy sao?
Cổ Hình lúc này đầy vẻ không cam lòng, cuối cùng cắn cắn nói trong lòng:
– Nếu là đệ tử Tà Đế càng không thể bỏ qua, một ngày nào đó hắn trưởng thành, tuyệt đối là tai họa của Cổ gia, nếu hắn không chết trong tay Cổ gia, vậy hắn Tà Đế cũng không tính toán lên đầu Cổ gia được.
Dưới Minh Ngộ Trì có hương khí bốc lên, giống như tơ lụa mỏng hấp dẫn lòng người.
Một trăm lẻ một người đồng thời tiến vào trong hồ nước, tiếng nước chảy vang lên liên tục.
Tất cả mọi người bắt đầu tĩnh tu, bởi vì thời gian có hạn.
Những nữ Địa Hoàng lúc này dùng màng sáng bao phủ thân hình lại, miễn cho bị người khác rình coi.
Lăng Tiếu cũng không trực tiếp nhảy vào ao, mà là đánh giá chung quanh.
– Địa thế chỗ này cực tốt, là nơi tu luyện thượng đẳng, mà bốn phía núi non vây quanh, khó trách bốn bề linh khí sung túc như thế, cái ao này chắc phải tốn vạn năm mới ngưng tụ thành, thật sự quá hùng vĩ!
Lăng Tiếu cảm thán.
– Cái đó… Đó là Ngộ Đạo Kỳ Hoa!
Bỗng dưng Lăng Tiếu nhìn thấy một đóa kỳ hoa nở rộ.
Lúc này Lăng Tiếu cũng hiểu vì sao có Minh Ngộ Trì.
Lúc này các sợi khí tức như tơ đủ màu kia là từ kỳ hoa này tỏa ra, nó chẳng khác gì mặt trăng tỏa sáng dịu dàng.
Đóa hoa nhỏ này chính là Ngộ Đạo Kỳ Hoa, là một trong những kỳ hoa của thiên địa, có tác dụng tẩy tủy thức hải, hiểu rõ đạo của bản thân.
Ngộ Đạo Kỳ Hoa này rất khó bảo tồn, một khi hái xuống không qua một khắc là héo rủ, chỉ có các dụng cụ vạn năm hàn ngọc mới bảo tồn lâu một chút.
Mà quy luật sinh trưởng của Ngộ Đạo Kỳ Hoa rất kỳ lạ, một khi hái xong một ngày sau sẽ héo rũ, mà lần sau khai hoa phải chờ mười năm, cứ vậy lập lại không ngớt.
Cho nên muốn hái Ngộ Đạo Kỳ Hoa cần phải xem cơ duyên.
Mà Minh Ngộ Trì nỳ có nhiều Ngộ Đạo Kỳ Hoa như thế, mà Minh Ngộ Trì cũng tích lũy tinh khí của Ngộ Đạo Kỳ Hoa, cho nên nước ao này mới có hông hiệu giúp Địa Hoàng đỉnh phong hiểu ra đạo của mình!
Lăng Tiếu nhìn qua bốn phía, thấy không có thứ khác thì đáp xuống hồ.
Từng dòng nước ấm áp bao phủ hắn vào bên trong, cảm giác thoải mái bao phủ khắp toàn thân Lăng Tiếu.
Từ khi xuất đạo tới nay hắn trải qua nhiều vết thương, kết rất nhiều địch thủ, hắn cũng dưỡng thành tâm lý cảnh giác, cho dù đang ngủ say cũng vậy, hắn cũng lưu ba phần thanh tỉnh.
Hiện tại trong Minh Ngộ Trì thì hắn như đặt mình vào trong thế giới không có phân tranh, trạng thái tinh thần của hắn vô cùng vui sướng, những tạp niệm thế tục bị ném ra khỏi đầu.
Sau đó Lăng Tiếu như ngủ say trong Minh Ngộ Trì, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười tà dị, người nào nhìn thấy cũng mang theo tà khí.
Lúc này thức hải của Lăng Tiếu biến hóa kinh người.
Những sợi tinh thần lực trắng sữa tinh khiết tiến vào, cuối cùng sinh ra sóng to gió lớn trong thức hải, sau đó biến thành vòng xoáy.
Tinh thần dịch dường như đang kết dính lại với nhau
Tinh thần dịch vốn chiếm hai phần ba thức hải đã co lại còn một phần tư, mà lúc này trong tinh thần dịch trắng sữa xuất hiện những đốm đen khó phân biệt.
Những đốm đen này giống như con virus gây bệnh cho Lăng Tiếu, phá hoại màu trắng tinh khiết.
Nhưng mà những điểm đen này không dừng lại bao lâu, nó bị tinh thần dịch đẩy ra ngoài.
Mà tinh thần dịch còn tinh khiết hơn trước rất nhiều.
Lúc này linh hồn của Lăng Tiếu phiêu phù trong thức hải.
Linh hồn của hắn rất mờ mịt, khí chất càng thần thánh.
Giờ phút này linh hồn của hắn đứng trên tinh thần dịch đang xoay tròn, tư duy như rời xa thân thể.
Hắn như nhìn thấy thế giới màu vàng, từng đạo kim thương màu vàng đánh tan vô số dãy núi, trên bầu trời long trảo xé nát trời cao, nó rống lên tàn phá bốn phía, không qua bao lâu thiên địa này chỉ có kim long cuộn mình, mà thiên địa này bị kim long nện thành phấn vụn.
Nhưng mà thế giới kim long biến mất, chuyển biến thành núi lửa.
Trên núi lửa này có màu lam, những ngọn lửa màu lam này và những dòng dung nham bên dưới cũng màu lam, giống như muốn thiêu đốt thiên đại, những hỏa diễm màu lam này nhanh chóng thiêu đốt thế giới này, không bao lâu thì ngọn lửa màu lam này hội tụ cùng một chỗ, cuối cùng hình thành kỳ lân thần thú uy phong lẫm liệt, trả ra khí tức thần thú bao phủ, long lân của nó toàn bộ màu lam, trên người của nó tỏa ra uy thế khôn cùng.
Đột nhiên hình ảnh cự long tiêu tán đi, thế giới biến thành một nơi đầy gió, khiến người ta có cảm giác như tận thế.
Âm phong thổi qua thì nơi đó biến thành băng tuyết, từng tòa băng sơn đứng sừng sững, những gốc băng bén nhọn chỉa lên trời, nếu là người bình thường vào đây sẽ biến thành băng ngay lập tức, nơi này chẳng khác gì thế giới băng hà, đầy núi băng và sông băng.
Sau đó thế giới băng hòa tan, cảnh tượng biến thành khu rừng cổ thụ che trơi, nơi này giống như trong sơn mạch lớn, tràng cảnh này khác với các thế giới trước. Cảnh tượng nơi này vô cùng bình tĩnh, những kỳ hoa dị thảo, linh thú vạn vật sinh hoạt hòa binh tường hòa trong rừng, chỗ nầy không có phân tranh, không có tạp niệm, giống như thế ngoại đào viên siêu thoát thế giới. Nhưng mà nhìn thì an tưởng nhưng mỗi cành cây cọng cỏ thiên biến vạn hóa, từ trưởng thành đến héo rũ, dường như biểu thị cho thời gian trôi qua, tính mạng của cỏ cây sinh trường sau đó héo tàn chính là đại diện cho sinh tử.
Có lẽ đây chính là thế giới nhất tuế nguyệt nhất khô vinh.
Kim long gào thét tái hiện bá khí hoàng giả!
Núi lửa thể hiện hung uy của mình.
Âm phong tàn sát bừa bãi thi cốt không còn!
Băng sơn vạn lý sông băng vạn năm!
Sinh cơ và héo tàn thể hiện thời gian trôi qua!
Năm loại kỳ quang này không ngừng lưu chuyển trong thức hải của Lăng Tiếu, mà linh hồn của hắn vì quan sát cảnh tượng này cũng sinh ra biến hóa.
Lăng Tiếu đã không biết mình đang ở nơi nào, chìm đắm trong lĩnh ngộ, những thế giới này dường như là ý niệm trog đầu của hắn, nhưng mà hắn không hiểu thấu triệt bản chất của chúng, luôn có cảm giác thế giới này không đủ thành thục, hoặc còn chưa hoàn thành định hình, hắn vẫn còn mê mang.
Thời qua một ngày qua đi thật nhanh, chín mươi tên Địa Hoàng đã bị đám Đế cấp mang ra khỏi Minh Ngộ Trì.
Đại bộ phận Địa Hoàng trên khuôn mặt đều thất vọng, có một nhóm người vẫn đang mờ mịt, mà có một nhóm nhỏ người tươi cười, hiển nhiên là có thu hoạch.
Đạo Ân truyền âm cho đám Địa Hoàng này.
– Tới bên kia chờ người khác đi.
Mọi người thi lễ với đám Huyền Đế sau đó đi tới khu đất trống bên ngoài Minh Ngộ Trì ngồi xuống.
Có một phần nhỏ người tìm nơi yên tĩnh tiến vào trạng thái minh tường, dường như muốn hiểu ra, giúp cho mình đột phá Thiên Tôn giai.
Sáu ngày đã qua, mười đạo thân ảnh trong Minh Ngộ Trì bay ra ngoài.
Mười đạo thân ảnh này tìm nơi an tĩnh ngồi xuống, dường như có thu hoạch, có người khí thế không ngừng lan tràn, hiển thị biểu hiện đột phá rõ ràng.
Minh Ngộ Trì dù có Ngộ Đạo Kỳ Hoa, nhưng mà người có thể lĩnh ngộ đạo của mình hay không phải xem cơ duyên, thực sự không phải người nào tiến vào cũng có thể đột phá.
Trong vài ngày liên tục có không ít người từ nơi an tĩnh tỏa ra khí thế cường đại, chấn hoa cỏ thành phấn vụn.
Rất rõ những người này là Địa Hoàng có lĩnh ngộ.
Thực lực của bọn họ đã tăng lên nửa bước Thiên Tôn, chỉ kém lĩnh ngộ viên mãn sau đó chân chính bước vào Thiên Tôn; càng có số ít người tăng lên Thiên Tôn cấp thấp, thành tựu tôn vị chân chính!
Mười ngày trôi qua thật nhanh, Lăng Tiếu trong Minh Ngộ Trì đã khôi phục thanh tĩnh.
Trên mặt của hắn không có nửa phần mừng rỡ, chỉ có mê mang, dường như có cảm giác khó giải quyết, để hắn không biết làm sao.
Hắn thở dài, nói:
– Trước đây hấp thu linh hồn lực quá nhiều nên cũng có tạp chất, chính mình cũng không phát hiện ra, may mắn tiến vào Minh Ngộ Trì bài trừ tạp chất đi, bằng không ngày sau chắc chắn tinh thần dịch của ta ngưng tụ thành giới còn khó gấp trăm ngàn lần, năm loại thế giới ta đã có cảm ngộ, nhưng năm thế giới này chỉ là ban đầu, cũng không có thế giới chi lực, ta nói không chừng còn chưa đủ minh xác.