Lăng Tiếu cũng không nhìn sư phụ, nói:
– Ngươi không tư cách cùng ta quyết chiến sinh tử, bởi vì ngươi không xứng, còn nữa, cả đời này Mộng Kỳ là nữ nhân của ta, không ai được đánh chủ ý với nàng, kể cả ngươi!
Vì sao Lăng Tiếu đến Tử Thiên tông, còn không phải là vì nữ tử khiến cho hắn vừa gặp đã thương, một nét thoáng nhìn của nàng đã rơi vào trong tim của hắn, đây là người đầu tiên khiến cho hắn tâm động thật sự, là nữ tử mà hắn khát vọng giữ lấy, hắn đã sớm thề nữ nhân này nhất định phải là của mình không ai có thể cướp đoạt.
Hắn luôn luôn kiên cường nỗ lực đi cho tới hôm nay, chỉ còn không bao lâu là có thể lấy tới tay, làm sao có thể đơn giản buông tha, huống chi hắn là người chỉ ăn mềm mà không ăn cứng.
Hứa Nghị vô lý vọng cuồng khiến Lăng Tiếu cảm thấy phi thường khó chịu, hôm nay cho dù ở trước mặt cha của Hứa Nghị hắn cũng phải cho tiểu tử kia một sự “giáo huấn” khắc sâu mới được.
Hứa Nghị nghe xong lời nói của Lăng Tiếu liền nổi trận lôi đình, hét lớn một tiếng:
– Ta giết ngươi!
Đại đao trong tay hội tụ quang mang, hướng Lăng Tiếu chém tới.
Vẫn là một chiêu đã đánh bại Trần Văn Vũ, trên lôi đài vang lên tiếng gió rít vang.
Các đệ tử đều lo lắng nhìn lên lôi đài, thần sắc các trưởng lão đều trầm xuống.
Bọn họ đều biết cuộc tỷ thí này mọi người khó có khả năng nhúng tay, bởi vì tông chủ đã tỏ rõ lập trường.
Oanh long!
Đao ảnh đi qua, phát ra thanh âm ầm vang, lôi đài bằng đá cẩm thạch bị chém vỡ một khe sâu.
– Chết tiệt, người đâu rồi?
Hứa Nghị nhìn phía trước trống rỗng, không khỏi mắng một câu.
Bên kia Lăng Tiếu khoanh tay trước ngực thong dong nhìn Hứa Nghị khinh miệt nói:
– Ta thân làm trưởng lão, nhường cho ngươi ba chiêu, tốt nhất gọi ra cả linh thú, bằng không người khác sẽ nói ta “ỷ lớn hiếp nhỏ”!
– Hừ, ngươi còn chưa có tư cách để ta vận dụng linh thú!
Hứa Nghị hừ lạnh một tiếng, tay nắm chặt chuôi đao đánh qua.
Một đao này khác hẳn đao vừa rồi, đao vừa rồi giản dị mà tự nhiên, đơn giản sảng khoái, mà đao trước mắt một hóa thành tám, đao ảnh giống như có tám người đồng thời xuất đao, uy lực tăng lên gấp tám lần.
Thậm chí Hứa Kiếm Nam lòng đang buồn bực nhìn thấy chiêu đao cũng cảm thấy đắc ý.
Đây là lam giai kiếm kỹ tàn thiên mà hắn giấu riêng, chỉ có ba thức, nhưng mỗi thức uy lực bất phàm, muốn vượt cấp giết người cũng không phải việc khó.
Mà chiêu đao trước mắt là thức thứ nhất: Bát Phương Vô Cực!
Vẻ mặt các trưởng lão đều kinh ngạc nhìn một đao này, tựa hồ đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Mộc Hòe cùng Mộc Ân đều khẩn trương, mà sắc mặt Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy đều khó xem.
Tuy rằng bọn họ đều biết Lăng Tiếu từng giết chết cao thủ vương cấp, nhưng họ đều biết đó chỉ là may mắn, chỉ gặp vận khí mới có, bằng không làm sao có thể dùng thực lực huyền sĩ cao giai đánh chết được vương cấp, chẳng khác gì người si nói mộng.
Hiện giờ thực lực của Lăng Tiếu đã là linh sư cao giai, theo giao thủ vừa rồi mà xem, cảnh giới của Lăng Tiếu đã thật củng cố, muốn đánh nhau cũng sẽ không thất bại quá thê thảm.
Nhưng đối phương lại có được huyền kỹ cao giai thì sẽ khác, đây là chiêu thức có thể vượt cấp giết người, mọi người nhìn thấy đều tuôn mồ hôi lạnh.
Chỉ có Vân Mộng Kỳ bình tĩnh nhìn sân đấu, trong lòng thầm nghĩ:
– Nam nhân của ta sẽ không dễ dàng thất bại như vậy!
Một trận nổ vang, lôi đài bị oanh ra vô số đá vụn văng tung tóe.
Các đệ tử nội môn đều là huyền sĩ cao giai, không có kình khí hộ thân, nháy mắt bị bắn trúng oa oa kêu to bật lui ra sau, mà các đệ tử chân truyền tuy nói chịu đựng được cảnh tượng cát bay đá chạy, nhưng vẫn sợ bị liên lụy phải lui ra sau vài bước.
– Đao kỹ của Hứa sư huynh là lai lịch gì, thật đáng sợ!
– Ít nhất là đao kỹ đỉnh cấp lục giai đi, nếu vừa rồi dùng một chiêu này với Trần sư huynh, chỉ sợ Trần sư huynh sẽ chết không toàn thây.
– Chẳng thể trách người ta dám ngạo khí như vậy, nguyên lai tay cứng rắn, Lăng trưởng lão sẽ gặp nạn thôi.
Các đệ tử chân truyền nhìn chiêu đao đều thấp giọng nghị luận.
Kim mang tiêu tán, trên lôi đài chật vật, vẻ mặt Hứa Nghị thật đắc ý, miệng thở dốc, một đao vừa rồi đã rút đi một phần ba linh lực của hắn, hắn nắm chắc dưới linh sư giai tuyệt đối không ai giữ được mạng sống. Mặc kệ Lăng Tiếu có thật sự nhường nhịn hắn ba chiêu hay không, hắn luôn thích dùng thời gian nhanh nhất giải quyết đối thủ, triển lãm thực lực cường đại của hắn.
Ngay khi hắn đắc ý bật cười thì bả vai bị người vỗ vỗ, phía sau vang lên thanh âm uể oải:
– Còn lại hai chiêu, bằng không ngươi không còn cơ hội.
Hứa Nghị dựng đứng tóc gáy, không chút nghĩ ngợi quay phắt người lại.
Ai ngờ sau lưng đã không còn thấy bóng dáng Lăng Tiếu.
Hứa Nghị dừng đao không hề tùy ý xuất chiêu, đem cảm ứng của mình nhấc lên cao nhất, đồng thời nắm chặt kim đao trong tay chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng Lăng Tiếu lại lần nữa xuất hiện ngay trước mắt hắn cười lạnh nói:
– Chút thực lực ấy còn không biết xấu hổ nói cùng ta quyết một trận tử chiến, ngươi nên trở về luyện thêm vài năm đi, không…cho dù ngươi luyện cả đời cũng không đuổi kịp ta, bởi vì ngươi chỉ là một nhi đồng trên đầu đội lên quầng sáng của con trai Hứa phong chủ mà thôi!
– Ngươi…ngươi hỗn đản!
Sắc mặt Hứa Nghị lúc đỏ lúc xanh.
Từ nhỏ đến lớn hắn được mang danh tuyệt thế thiên tài, lần này so đấu đạt được vị trí đứng đầu, trong giới trẻ tuổi ngoại trừ Vân Mộng Kỳ hắn tự nhân không còn ai có thể bị hắn xem như kình địch đối đãi.
Nhưng tiểu tử trước mắt rõ ràng còn nhỏ hơn hắn bảy tám tuổi, lại có thể khiến cho hắn xoay quanh, điều này làm cho hắn vô cùng xấu hổ lẫn phẫn nộ.
Rõ ràng là một người mà chính hắn cho rằng chỉ vung cái tát đủ giết chết, nhưng vẫn có thể hoạt bát nhảy loạn trước mắt hắn, làm cho hắn không còn biện pháp.
Sắc mặt Hứa Nghị trầm xuống, thấp than một tiếng:
– Kim Hổ đi ra cho ta!
Vừa dứt lời, trên lôi đài phát ra thanh âm “hưu” một tiếng, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.
Hống!
Một tiếng hổ gầm kinh thiên vang vọng trời xanh.
– Đây là Kim Mao Hổ tam giai, ra vẻ là một con hổ vương, có thể đã đạt tới cao giai!
– Hứa trưởng lão quả nhiên thật thương con, ngay cả linh thú cao giai như vậy đều cấp được cho con trai, thật sự là hâm mộ chết người.
– Lần này Lăng trưởng lão gặp phiền phức lớn, xem hắn làm sao có thể lấy một địch hai!
– Thật sự là hồng nhan họa thủy, nếu là ta liền lập tức nhận thua, không đáng vì nữ nhân đánh mất tính mạng!
– Nhỏ giọng một chút, nếu để sư muội nghe được ngươi sẽ thảm!
Bên dưới lại vang lên thanh âm xì xào nghị luận.
Lăng Tiếu đánh giá đầu Kim Mao Hổ, không khỏi tấm tắc tán thán:
– Nhìn dáng vẻ không tệ, có thể so sánh được với Tiểu Kim, chỉ tiếc theo sai chủ nhân!
– Kim Hổ, lên cho ta, làm thịt hắn!
Hứa Nghị cười lạnh chỉ huy Kim Mao Hổ.
Hắn cũng không tin với thực lực của hắn cùng Kim Mao Hổ còn không xử lý được tên hỗn đản kia.