Đáng tiếc thực lực của hắn quá yếu, một kiếm này không thể lưu lại vết thương trên người con rắn.
Tử Lân Xà đau nhức, nó lại dùng thuộc tính công kích Hoa Hiểu Quế.
Không có người nào đỡ giúp hắn.
Ầm ầm!
Hoa Hiểu Quế bị kim mang đánh bay ra xa mười mét, chỉ thấy một dòng máu tươi bắn lên không trung.
– Hoa Hiểu Quế!
Vũ Tư Tuyết nhìn thấy Hoa Hiểu Quế vì cứu nàng mà bị thương, trong nội tâm bị cái gì đó xúc động, cả kinh kêu một tiếng, nhiễm kiếm trong tay chém vào đầu của Tử Lân Xà.
Phốc!
Tê tê!
Tử Lân Xà do không kịp đề phòng, bị nhuyễn kiếm cắm vào ánh mắt, đau đến tới mức không ngừng hét lên, đầu lắc qua lắc lại.
Vũ Tư Tuyết bị nó lắc không kịp hít thở.
– Buông tiểu Tuyết ra!
Hoa Hiểu Quế ở không xa như có kỳ tích, đứng lên, nhảy vào bổ Tử Lân Xà.
Tử Lân Xà dã tiến vào trạng thái điên cuồng, căn bản không có ý thức.
Kiếm trong tay Hoa Hiểu Quế chém vào cái đuôi bị chém đứt của nó.
Tử Lân Xà đau nhức lần nữa, thân thể không ngừng lay động, đồng thời cũng buông Vũ Tư Tuyết đang bị ghìm ra.
Ba ba!
Thân rắn không ngừng quệt lên đất, máu tươi từ đuôi rắn và con mắt không ngừng chảy ra.
Vũ Tư Tuyết lại phục dụng đan dược, xem chuẩn phương hướng cùng cơ hội, lập tức đâm thẳng vào con mắt còn lại của nó, rút nhuyễn kiếm ra.
Một cột máu phun trào ra ngoài, Tử Lân Xà lập tức giãy dụa lần nữa.
Không đầy một lát sau, nó rốt cục ngừng co rút.
Vũ Tư Tuyết nửa khom người thở hồng hộc, sau đó lau vết máu trên miệng, lập tức chạy tới chỗ Hoa Hiểu Quế sinh tử không biết.
– Hoa Hiểu Quế ngươi sao rồi?
Vũ Tư Tuyết nhìn qua Hoa Hiểu Quế nằm trên mặt đất, quanh thân chật vật không chịu nổi, thần sắc trắng tới cực điểm.
Hoa Hiểu Quế vừa rồi bị Tử Lân Xà công kích trúng, thân thể đã phi thường không xong, hắn có thể đứng lên lần nữa hoàn toàn là vì trong nội tâm lo lắng Vũ Tư Tuyết.
Hắn đối mặt Vũ Tư Tuyết thì e ngại thẹn thùng, thế nhưng mà không có nghĩa là hắn không có trái tim bất khuất của nam nhân.
Trước kia Lăng Tiếu bị Lao Phạm Thanh tìm phiền toái, hắn cũng việc nghĩa không chùn bước đứng bên cạnh Lăng Tiếu, có thể thấy hắn không phải kẻ sợ phiền phức.
Vũ Tư Tuyết dò xét khí tức của Hoa Hiểu Quế một chút, thấy hắn còn chưa tức thở, nhanh chóng nhét đan dược chữa thương vào trong miệng Hoa Hiểu Quế.
– Hoa Hiểu Quế ngươi tỉnh rồi, nếu như ngươi cứ như vậy mà chết đi ta sẽ áy náy cả đời biết không?
Vũ Tư Tuyết vỗ nhẹ gương mặt Hoa Hiểu Quế nói ra.
Bản tính của nàng thiện lương, nội tâm của nàng cũng có cảm tính.
Nàng ưa thích Lăng Tiếu hoàn toàn là vì mơ mộng của thiếu nữ mà thôi, cũng không thể gọi là yêu, chỉ là sinh ra hỏa cảm thì bỏ đi.
Hôm nay Hoa Hiểu Quế có thể xả thân vì nàng, trong nội tâm của nàng không cảm động là giả.
Nàng trước kia đã từng nói qua với Lăng Tiếu, nếu có một nam tử có thể liều lĩnh vì nàng, nàng sẽ thích nam nhân đó.
Đương nhiên cũng không có nghĩa là nàng yêu mến Hoa Hiểu Quế, nhưng mà cảm thấy hắn không có nhu ngược như bề ngoài, tối thiểu có thể việc nghĩa không chùn bước như một nam nhân thực thụ.
Nàng đã thay đổi cách nhìn về hắn
Chỉ chốc lát sau, Hoa Hiểu Quế tỉnh, nhìn qua Vũ Tư Tuyết gần trong gang tấc, hắn cười thỏa mãn.
– Tiểu Tuyết, ngươi… Ngươi không sao chớ?
Hoa Hiểu Quế hữu khí vô lực hỏi thăm.
– Ngươi nên lo cho mình trước đi.
Vũ Tư Tuyết tức giận nói.
Chính mình còn bị thương nặng, lại nhớ rõ an nguy của mình, trong nội tâm nàng sinh ra cảm giác ôn hòa.
– Ta… Ta không sao, ta có mặc giáp phòng vệ!
Hoa Hiểu Quế đáp.
Vũ Tư Tuyết nhìn qua quần áo rách nát của Hoa Hiểu Quế, quả nhiên có vệ giáp ở bên trong, lúc này mới buông lỏng một hơi.
– Ngươi có sao không? Ta trước vịn ngươi qua một bên nghỉ ngơi, ta đi lấy đầu của Tử Lân Xà trước đã!
Vũ Tư Tuyết hỏi.
Nghe Vũ Tư Tuyết nói ôn nhu nhỏ nhẹ, Hoa Hiểu Quế lập tức vui vẻ lên, nhưng mà toàn thân đau đớn ngăn cản hắn hoan hô.
Lần đầu tiên ngửi được hương thơm thiếu nữ, Hoa Hiểu Quế cảm thấy say mê.
Vũ Tư Tuyết đỡ Hoa Hiểu Quế tới dưới một gốc cây, cho hắn dựa vào cây, nàng thì lấy đầu rắn.
Hoa Hiểu Quế nhìn qua dáng người yểu điệu của Vũ Tư Tuyết, trong nội tâm vui cười như nở hoa.
– Lão đại, ta sắp đắc thủ rồi!
Trong lòng của hắn thầm hô.
Khi thấy Vũ Tư Tuyết quay người trở lại, hắn dời ánh mắt, không cho nàng phát hiện hắn đang nhìn nàng.
Bỗng nhiên Hoa Hiểu Quế trợn mắt nói một câu.
– Là Tử Kim Hoa!
– Ngươi nói cái gì?
Vũ Tư Tuyết không nghe rõ hỏi lại.
– Đúng rồi… Là tam giai cấp thấp Tử Kim Hoa!
Hoa Hiểu Quế gian nan nâng ngón tay chỉ qua một hướng.
Chỉ thấy cách đó không xa, một đóa hoa màu vàng, nó nằm lẫn trong cây cỏ nhưng vô cùng huyễn lệ.
– Là thật!
Vũ Tư Tuyết kinh hô một tiếng, lập tức chạy tới hái nó.
Tử Kim Hoa thuộc về linh thảo kim thuộc tính, có tác dụng cực lớn với võ giả tu luyện kim thuộc tính.
– Thật không nghĩ tới ở nơi này còn gặp linh thảo kim thuộc tính, thật sự là quá may mắn.
Vũ Tư Tuyết dường như quên hết không vui, nhìn qua Tử Kim Hoa trong tay.
Hoa Hiểu Quế nhìn thấy Vũ Tư Tuyết cười sáng lạn như vậy, trong nội tâm càng cảm thấy thỏa mãn.
– Cho ngươi, đây là ngươi!
Ai ngờ sau một khắc Vũ Tư Tuyết mang Tử Kim Hoa đưa cho Hoa Hiểu Quế.
– Không không, đây là của ngươi, ta không thể nhận!
Hoa Hiểu Quế lắc đầu từ chối.
– Không được, ta đã có đầu rắn, Tử Kim Hoa cho ngươi đi, huống chi dùng thực lực của ngươi, rất khó đạt được bài danh một trăm năm mươi, có gốc Tử Kim Hoa này ngươi có thể trở thành đệ tử ngoại môn.
Vũ Tư Tuyết phi thường kiên định nói ra.
– Không cần, ta có thể tiến vào Tử Thiên Tông làm đệ tử.
Hoa Hiểu Quế từ chối.
– Bảo ngươi cầm thì cầm đi, lề mề, tính như nữ nhân!
Vũ Tư Tuyết tức giận nói.
Hoa Hiểu Quế không các nào cự tuyệt, đang muốn tiếp nhận Tử Kim Hoa thì có tiếng cười vang lên.
– Chậc chậc, tam giai linh thảo, hắn không muốn thì cho ta đi!
Ngay sau đó vài đạo thân ảnh từ trong bụi cây đi ra.
Tổng cộng có tám người, trong đó có hai người là Hạ Hầu Sử và Lao Phạm Thanh, không nghĩ tới bọn chúng lăn lộn cùng nhau.
Mà người nói chính là Lao Phạm Thanh.
Vũ Tư Tuyết thấy rõ người tới, trong mắt không thích, nói:
– Muốn thì tự đi tìm!
– Ha ha, Hạ huynh, xem ra cô nàng này không nhận rõ tình thế nha.
Lao Phạm Thanh nhìn Hạ Hầu Sử nói.
Hạ Hầu Sử cười cười, nhìn Vũ Tư Tuyết nói.
– Tiểu Tuyết, ngươi gia nhập chúng ta đi, chuyện trước kia ta không so đo, nhưng mà ngươi không thể lại đi cùng tiểu tử này và Lăng Tiếu.
Vũ Tư Tuyết bất mãn nhìn qua Hạ Hầu Sử.
– Ta thích đi cùng ai thì liên quan gì tới ngươi, không cần ngươi quan tâm.
Vốn nàng không cảm thấy Hạ Hầu Sử có tính xấu như thế, thế nhưng mà từ khi so sánh Lăng Tiếu với hắn, nàng càng chán ghét Hạ Hầu Sử. Có lẽ bản thân nàng mâu thuẫn quan hệ thông gia với Hạ gia, hơn nữa cũng không có cảm giác với Hạ Hầu Sử.