Sách sách… Nữ hài tử này tư thái không tệ, mua về làm thiếp thân nha hoàn cũng không sai.
Một gã phú thương có cái bụng bự, híp mắt nhìn nữ hài tử quỳ trên mặt đất nói.
– Nói là không tệ, nhưng mà có người chết rồi, có thể hay không sẽ xúi quẩy, vạn nhất mua về ảnh hưởng tới khí vận thì phiền toái.
Một gã trung niên nhân khác mặc áo choàng hoa lệ âm dương quái khí nói.
– Đi, người nào không biết cọp mẹ của nhà Lô Đông Qua ngươi, nếu để cho nàng biết ngươi mua một cái nha hoàn, sợ rằng nàng cắt đứt chân của ngươi.
Phú thương bụng bự kia đối với trung niên nhân gầy thấp nói, tiếp theo hắn hướng về phía nữ hài tử kia nói:
– Uy, ngẩng đầu lên để cho đại gia xem một chút, nếu như lớn lên còn được mà nói, đại gia liền mua ngươi.
Thân thể của nữ hài tử kia khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhẹ nhàng vén lên tóc dài ở trước mặt.
Một khuôn mặt sạch sẽ trắng noãn hiện ra ở trước mặt, không dùng một chút phấn trang điểm, hiển lộ rõ vẻ tự nhiên xinh đẹp, liễu diệp mi cong cong, một đôi thu mâu hiện ra vô số ủy khuất, khiến người ta thương tiếc, cái mũi ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ mọng mượt mà mê người, khiến cho người ta có một loại vọng động muốn lập tức nghênh đón mút cho thỏa thích một phen.
Nữ hài tử này cư nhiên là một mỹ nhân, ngây thơ trên mặt còn chưa hết, còn mang theo một tia ngây ngô, nhưng mà tư thái lung linh kia lại là hiển lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều, không khó tưởng tượng, chỉ cần cho nàng thời gian hai năm trưởng thành, nhất định là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nam nhân ở chung quanh đều nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt lộ ra vẻ tham lam.
– Ta ra mười cái kim tệ, ta muốn ngươi!
Phú thương bụng bự kia khẩn cấp ra giá nói. Mười cái kim tệ đầy đủ cho người bình thường sống một năm rồi, đổi lại là người hầu bình thường cũng chỉ bất quá có thể bán được 5 cái kim tệ. Phải biết rằng ở Huyền Linh đại lục không thiếu nhất đúng là nhân khẩu, chỉ là một Vẫn Thạch thành này thì đã có hai, ba ức nhân khẩu rồi, có thể tưởng tượng trên đại lục rộng lớn vô ngần có bao nhiêu nhân khẩu.
– Ta ra hai mươi kim tệ.
Trung niên nhân gầy thấp kia nói, trong lòng hắn nghĩ, mẹ kiếp, cho dù phải liều mạng với con cọp cái trong nhà cũng phải đem cô nương này mua lấy, quá đẹp rồi.
– Hừ, ta ra ba mươi kim tệ.
Phú thương bụng bự ki hừ lạnh một tiếng nói.
– Ta ra năm mươi kim tệ.
Lúc này lại có một gã phú thương khác gia nhập kêu giá.
– Ta ra năm mươi lăm kim tệ.
– Ta ra sáu mươi kim tệ.
…
Giá tiền liên tiếp kéo lên, để cho bình dân ở chung quanh đều hơi chặc lưỡi hít hà, bọn họ làm sao gặp qua mua một cái người hầu mà lại có giá tiền cao như vậy, nếu như đổi lại là bọn họ cũng sẽ bị những kim tệ này nện đến hạnh phúc mà chết rồi.
Nữ hài tử quỳ trên mặt đất, tóc dài kia lần nữa che lại gương mặt của nàng, nàng không nhúc nhích, tựa hồ đối với giá tiền mà những phú thương này báo ra không thèm để ý chút nào.
Cuối cùng, phú thương bụng bự kia thân thể chấn động, hét lớn:
– Lão tử ra hai trăm kim tệ, nếu ai cao hơn lão tử, lão tử nhận thua.
– Oa!
Lúc này, người ở chung quanh một mảnh xôn xao.
Hai trăm kim tệ này đã đầy đủ mua rất nhiều người hầu, cũng đủ mua rất nhiều nữ nhân xinh đẹp rồi.
Không ít phú thương cũng rối rít im lặng rồi, không phải là bọn hắn không có tiền đấu giá, chỉ là cảm thấy ra hai trăm kim tệ mua một cái nha hoàn quả thật có chút không có lời rồi.
– Hắc… Không ai đấu giá với ta, ngươi chính là của ta rồi.
Phú thương bụng bự vẻ mặt tham lam nhìn nữ hài tử quỳ trên mặt đất nói.
Lúc này, đám người xuất hiện xôn xao, mọi người rối rít nhường ra một con đường.
Một gã sai vặt lớn lối đi tới trước người phú thương bụng bự kia, chỉ vào nữ hài tử quỳ trên mặt đất nói:
– Cô gái này, thiếu gia chúng ta muốn rồi, các ngươi ai cũng đừng suy nghĩ.
– Như vậy sao được, ta đã ra giá hai trăm kim tệ rồi, chẳng lẽ thiếu gia nhà ngươi ra nhiều hơn so với ta sao?
Phú thương bụng bự không nguyện ý nói.
Gã sai vặt kia hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai không?
– Bất kể là ai, ai muốn tranh giành nữ nhân với ta sẽ phải xuất ra giá tiền cao hơn ta.
Phú thương bụng bự ở Vẫn Thạch thành cũng coi như là có chút danh khí, trừ mấy đại gia tộc ra, hắn thật đúng là không sợ hãi người nào.
– Vậy sao? Xem ra mặt mũi của Lý gia ở Vẫn Thạch thành không quá hữu hiệu rồi!
Đám người lần nữa tản ra một cái đường lớn, một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi chậm rãi đi đến, phía sau hắn còn có mấy tên người hầu tráng kiện đi theo.
Thanh niên nhân này tướng mạo hình thường, thân thể hơi gầy, sắc mặt trắng bệch mang theo bệnh hoạn, cước bộ phù phiếm, vừa nhìn liền biết là hạng người tửu sắc quá độ rồi. Hắn chính là trực hệ tử tôn Lý Quang Ngâm của Lý gia trong ba đại thế gia Vẫn Thạch thành, hắn ở Vẫn Thạch thành coi như là thiếu niên hư hỏng nổi danh, luôn ỷ vào là người của Lý gia mà khắp nơi khi nam phách nữ, cùng Lăng Duệ của Lăng gia, La Bưu của La gia tịnh xưng là Tam đại ác thiếu của Vẫn Thạch thành.
Phú thương bụng bự ghé mắt nhìn lại, thần sắc biến đổi, cái trán lập tức rỉ ra mồ hôi lạnh, cung kính hướng về Lý Quang Ngâm nói:
– Nguyên… Nguyên lai là Lý đại thiếu, tiểu nhân lại thế nào dám cùng Lý đại thiếu tranh giành nữ nhân này, tiểu nhân liền rời đi… Liền rời đi đây.
Phú thương bụng bự một bên khom người, một bên càng không ngừng lùi về phía sau.
– Hừ, muốn đi, không cho chút giáo huấn các ngươi thật đúng là không đem Lý gia chúng ta để vào trong mắt, chặt đứt một chân của hắn.
Lý Quang Ngâm hừ lạnh nói.
Phú thương bụng bự kia vừa nghe lời này, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ nói:
– Lý đại thiếu tha mạng a… Bỏ qua cho ta đi…
Phú thương bụng bự mồ hôi rơi như mưa cầu xin tha thứ, đáng tiếc Lý Quang Ngâm cũng không nhìn vào trong mắt, chỉ đem con mắt đưa đến trên người cô gái đang quỳ.
Người hầu phía sau Lý Quang Ngâm đã sớm biết tính cách của thiếu gia bọn họ, bình thường mở miệng nói đánh người sẽ rất ít khi phá lệ khai ân, cho nên ba bốn người kia đem phú thương bụng bự đánh cho kêu thảm thiết không dứt.
– Răng rắc.
– A!
Phú thương bụng bự kia bị một gã người hầu trong đó cắt đứt một chân, đau đến hắn kêu thảm thiết một tiếng, đương tràng hôn mê bất tỉnh.
Đám người ở bên cạnh đã sớm chạy ra xa xa, bọn họ sợ tai bay vạ gió.
Lý Quang Ngâm phân phó một tiếng:
Đem hắn ném xa một chút, đừng ở chỗ này chướng mắt.
Những người hầu kia liền đem phú thương bụng bự kia khiêng đi chỗ khác.