– Lão Thu tử ngươi giỏi, bảo chúng ta đừng nóng vội chính mình lại không khách khí đi kéo người cho Kỳ Thiên lâu!
Lão giả mập lùn bĩu môi nói.
– Ha ha, Vương huynh nói đúng, hãy để cho tiểu oa nhi này tự lựa chọn thôi!
Một người khác vuốt râu cười nói, ánh mắt nhìn Lăng Tiếu thật có vài phần bộ dạng “đưa tình”.
Lăng Tiếu cảm thụ được ánh mắt mấy lão nhân, ngũ tạng lục phủ cảm giác như bị sôi trào.
– Một đám gia hỏa!
Trong lòng Lăng Tiếu mắng một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
– Ý tốt của mấy vị đại nhân ta tâm lĩnh, nhưng thực lực Lăng Tiếu thấp kém chỉ sợ phụ ý tốt của các vị, không bằng chờ cuộc chiến trong Chiến Loạn Uyên chấm dứt được không? Vạn nhất Lăng Tiếu không thể đi ra, đây chẳng phải làm mất mặt các vị đại nhân.
Vài tên bán đế nghe xong lời của Lăng Tiếu, đều lộ vẻ do dự.
Trong Chiến Loạn Uyên quả thật nguy cơ trùng trùng, cho dù hiện tại Lăng Tiếu bày ra thực lực không kém, nhưng có thể còn sống rời khỏi hay không cũng không chỉ xem ở thực lực, còn phải xem ở cơ duyên.
Cuối cùng Vương Trọng Thu mở miệng nói:
– Đúng vậy, hết thảy phải đợi sau cuộc tranh đoạt Chiến Loạn Uyên rồi hãy định đoạt, hi vọng tiểu gia hỏa ngươi có thể nguyên vẹn đi ra.
Lão giả mập lùn chép miệng nói:
– Tiểu oa nhi ngươi nói đúng, hi vọng ngươi có thể lấy được thành tích tốt.
Dứt lời hắn cùng Vương Trọng Thu dẫn đầu rời đi, mấy lão giả khác cũng đi theo.
Chờ sau khi mấy bán đế rời khỏi, khuôn mặt Cốc Kiều Kiều đỏ lên oán trách:
– Đầu óc của huynh có phải có vấn đề hay không, lại đi cự tuyệt lời mời của bọn họ, đây là thiên đại cơ duyên ah!
Bộ dạng Cốc Kiều Kiều vô cùng tiếc nuối, tựa hồ cảm thấy vừa rồi Lăng Tiếu làm ra quyết định phi thường sai lầm.
Những người chung quanh đều lộ ra thần sắc đáng tiếc cùng đố kỵ.
Bọn hắn đều đến từ các thế lực, có một bộ phận là tán tu, tham gia Hoàng Bảng chi tranh ngoại trừ muốn danh dương Trung Vực, cũng có không ít người hi vọng được mười tám thế lực lớn vừa ý, từ nay về sau gia nhập, được bao che tu luyện thành tài, điều này đối với họ mà nói là một lựa chọn tốt phi thường.
Nhưng lựa chọn như vậy bị Lăng Tiếu hoàn toàn xem thường.
Điều này làm họ cảm thấy Lăng Tiếu quá mức tự cho là đúng, quá mức tự đại.
Lăng Tiếu không để ý lời oán trách của Cốc Kiều Kiều, thần sắc nghiêm túc đứng lên nói:
– Con đường của ta chính mình sẽ đi, họ cũng không phải là con đường mà ta muốn đi!
Lăng Tiếu nói chuyện nhận chân, khí thế không giận tự uy tán phát.
Cốc Kiều Kiều nhìn vẻ nghiêm túc của Lăng Tiếu, tâm hồn thiếu nữ sản sinh tình ý, đôi mắt đẹp chợt biến thành si mê.
Diệp Vân Phong nhận ra biến hóa của Cốc Kiều Kiều, trong lòng nảy sinh ghen tuông, ngầm quyết định:
– Một ngày nào đó ta phải siêu việt lão đại!
Lúc trước hắn lựa chọn đi theo Lăng Tiếu, chính là vì muốn có một ngày đánh bại Lăng Tiếu, nhưng hắn hiểu thật rõ thì càng phát hiện thực lực Lăng Tiếu sâu không lường được, một lần để cho hắn đánh mất tin tưởng, hiện giờ ý chí chiến đấu của hắn tỉnh lại lần nữa.
Đúng lúc này có vài người hướng chỗ Lăng Tiếu đi qua.
Lăng Tiếu, Cốc Kiều Kiều, Diệp Vân Phong đều biết họ, bởi vì những người này cùng đến từ Lam Dương thành.
Đi đầu là một thanh niên mặc trang phục màu tím, mái tóc tím thập phần chói mắt, gương mặt kiên nghị lộ ra vài phần khí phách cuồng vọng.
Bên cạnh hắn là một nữ tử khí chất tuyệt hảo, mắt ngọc mày ngài, da thịt tuyết trắng, khí độ cao nhã, như một viên minh châu chói mắt làm người cảm giác sáng ngời.
Sau lưng hai người còn có hai hoàng cấp đỉnh bộ dáng trung niên.
Bốn người này chính là Thác Bạt Nguyên, Cố Minh Châu, Chúc Mậu, Thành Vĩnh Bình.
Lăng Tiếu có chút khó hiểu nhìn bốn người đi tới, trong lòng thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ cũng muốn đến bới móc?
Thác Bạt Nguyên lộ khuôn mặt tươi cười chắp tay nói với Lăng Tiếu:
– Phong thái của Lăng huynh làm Thác mỗ bội phục!
Lăng Tiếu đáp lễ nói:
– Thác Bạt huynh quá khen, không biết Thác Bạt huynh có gì chỉ bảo?
Tuy rằng đều xếp top 10, nhưng Lăng Tiếu không quen những người khác, hắn thật không biết Thác Bạt Nguyên có chủ ý gì.
– Ha ha, Thác mỗ hi vọng Lăng huynh, Cốc tiểu thư cùng Diệp huynh có thể cùng nhau gia nhập hàng ngũ của chúng ta cùng xông vào Chiến Loạn Uyên thế nào?
Thác Bạt Nguyên mang theo nụ cười nhẹ nói.
Lời nói của hắn mang theo thái độ không để người từ chối, phảng phất như thượng vị giả nói chuyện với thuộc hạ, làm người ta cảm giác không thích.
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày nói thẳng:
– Thác Bạt huynh, ta làm người thói quen lười nhác, không thích cùng người khác đồng hành, thật sự là ngượng ngùng.
Thần sắc Thác Bạt Nguyên hơi đổi, nhưng không hề lộ nửa điểm bất mãn:
– Lăng huynh, nơi này là các thiên tài tập hợp, bọn hắn đều tổ đội xông vào Chiến Loạn Uyên, như thế có thêm vài phần trợ lực, giảm bớt vài phần nguy hiểm, đồng thời chúng ta còn có thể cùng nhau xông vào Chiến Hoàng bảng hoặc Sát Hoàng bảng cũng không phải là không thể nào, Lăng huynh thật sự đã suy nghĩ kỹ?
Lăng Tiếu khoát nhẹ tay nói:
– Đa tạ ý tốt của Thác Bạt huynh, mục tiêu của ta không lớn, làm Chiến Hoàng hay Sát Hoàng gì đó không quan hệ gì tới ta, ta chỉ muốn đi dạo một lần bên trong, không muốn trở thành gánh nặng của Thác Bạt huynh.
Trong lòng hắn lại nói thầm:
– Chiến Hoàng hay Sát Hoàng liên quan gì đến ta, mục tiêu của bổn thiếu chính là Đệ Nhất Hoàng Tọa!
Nghe Lăng Tiếu hai lần cự tuyệt, thần sắc Thác Bạt Nguyên có chút khó xem.
Cố Minh Châu nhìn Cốc Kiều Kiều mở miệng nói:
– Kiều Kiều muội, không bằng muội đi cùng chúng ta, theo sự suất lĩnh của Thác Bạt huynh chúng ta nhất định có thể xông vào Chiến Hoàng bảng!
Cố Minh Châu xinh đẹp, thanh âm thật ngọt, làm người nghe xong cảm thấy thật thoải mái.
Cốc Kiều Kiều liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, sau đó nói với Cố Minh Châu:
– Minh Châu tỷ, đa tạ ý tốt của ngươi, lần này ta tính toán đi cùng Lăng huynh thì tốt hơn.
Cố Minh Châu híp mắt nói:
– Chỉ bằng ba người các ngươi chỉ sợ đi không xa đâu!
– Hì hì, ta cũng giống như Lăng huynh, không có mục tiêu gì lớn!
Trên mặt Cốc Kiều Kiều hiện lên lúm đồng tiền cười đáp.
Lúc này Lăng Tiếu đột nhiên mở miệng nói:
– Cốc tiểu thư, ta cảm thấy ngươi nên cùng họ đi chung tốt hơn!
Cốc Kiều Kiều ngơ ngác nhìn Lăng Tiếu hỏi:
– Lăng huynh có ý tứ gì?
Lăng Tiếu cười nhẹ nói:
– Bởi vì ta dự định một mình xông vào Chiến Loạn Uyên.
Sau đó hắn nhìn qua Diệp Vân Phong nói:
– Vân Phong, ngươi có thể gia nhập bọn họ, cũng có thể một mình xông vào, ngươi tự mình lựa chọn đi.
Dứt lời Lăng Tiếu hướng mọi người chắp tay, xoay người đi sang một bên ngồi xuống tĩnh tọa.
Cốc Kiều Kiều nhìn dáng vẻ kiên quyết của hắn, giậm chân giận dữ nói:
– Gia hỏa đáng giận!
Diệp Vân Phong nhìn thoáng qua Cốc Kiều Kiều, thoáng do dự nói:
– Ta cũng một mình xông xáo như lão đại!
Nói xong hắn đi qua chỗ Lăng Tiếu.
Thác Bạt Nguyên nhìn hai người rời đi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận khó thấy, trong lòng thầm nhủ:
– Quả nhiên là không biết điều, đến bên trong hi vọng đừng để ta gặp mặt, bằng không…hừ!