Lăng Tiếu nghe xong chấn kinh, Sát Thiên tại trung vực đã là đỉnh phong, người tới thực lực không yếu hơn hắn, đúng là quá kinh người.
Một đạo nhân ảnh phá không bay tới, đạo nhân ảnh này đứng trước Lăng Tiếu và Sát Thiên trăm mét.
Người này là nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp khiến người ta động tâm, không kém thánh nữ lúc trước chút nào, thậm chí còn dụ hoặc hơn nhiều.
Hình tượng và khí chất là mỹ nhân thành thục, đây là loại hình mà Lăng Tiếu yêu thương nhất.
Ngũ quan của nàng tinh mỹ, đôi mắt phóng đãng mang theo mê huyễn, rất dễ dàng khiến nam nhân hãm vào trong, bộ ngực cao ngất đầy đặn, bờ mông mập căng tròn, đùi thon dài bạo lộ ra ngoài, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế khiến người ta nín thở.
Nàng mặc quần áo dị tộc, lại mang theo ngữ điệu phong tình dị vực.
Lăng Tiếu thấy qua nữ nhân mỹ lệ rất nhiều, mà nữ nhân bên cạnh hắn toàn là tuyệt sắc, so với nữ nhân trước mặt lại không bằng.
Không phải dung mạo kém hơn, mà là khí chất chênh lẹch quá xa, đó là bởi vì nữ nhân trước mặt là Thánh giả đỉnh phong, mị lực của nàng ngay cả sư nương Phong Thanh Duyên cũng khó sánh bằng.
Lăng Tiếu nhìn nữ nhân này và sinh ra cảm giác chinh phục mãnh liệt, toàn thân của hắn nóng bừng.
Vừa nhìn nàng lần đầu tiên đã sinh ra dục hỏa khó chịu, có thể thấy nữ nhân này quyến rũ đáng sợ.
Xuất đạo tới nay Lăng Tiếu cũng từng bị mị cốt của Ngọc Liệt Diễm câu dẫn khó tự kiềm chế được, mà nữ nhân trước mặt là thứ hai.
Nữ nhân này chính là phó giáo chủ Thánh Âm Giáo Ngọc Nhu Phỉ, từng là thánh nữ Thánh Âm Giáo, phó giáo chủ Thánh Âm Giáo này tu luyện lực lượng quang thuộc tính.
Nàng lạnh lùng nhìn qua Lăng Tiếu cùng Sát Thiên nói:
– Các ngươi là trung thổ tới?
– Trung thổ? Ngươi nói là nói trung vực a, chúng ta đúng là từ đó đi qua.
Lăng Tiếu đè nén nóng nảy trong người.
Hắn đang suy nghĩ có nên giết nữ nhân này hay không,
– Ngươi đã lĩnh ngộ quyền ý bên dưới, chắc hẳn ngươi cũng tìm được cái gì đó, giao chúng ra đây ta cho các ngươi rời đi!
Ngọc Nhu Phỉ lạnh nhạt nói.
Nàng không có đề cập Lăng Tiếu giết đám Thánh lão, càng không nói chuyện phá hoại nơi này, nàng chỉ nghi ngại thực lực Sát Thiên nên không dám động thủ sao?
– Nếu như ta không giao, ngươi có thể cường đoạt chăng?
Lăng Tiếu dù bận tâm vẫn ung dung nói.
Ngọc Nhu Phỉ cười lạnh một tiếng nói:
– Nếu như không giao… Ta không thể giết hắn nhưng ta có thể giết ngươi..
Nàng tươi cười lãnh diễm, mị hoặc, lại tiềm ẩn sát cơ nồng đậm
Sau khi giọng nàng vang lên, trong tay xuất hiện cái gương, nàng không chút dấu hiệu đã ra tay.
Hào quang trong kính chiếu rọi, một đạo hào quang bắn ra ngoài, lực lượng thần bí chiếu vào người Sát Thiên.
Nàng ra tay quá mức đột ngột, mà Sát Thiên vẫn bảo hộ Lăng Tiếu không dám khinh thường, tốc độ ánh sáng hắn không thể tránh được.
Bởi vì cái gương này là bán thần khí, tên là Tĩnh Quang Kính, một khi bị chiếu vào là cấm cố thân thể, không cách nào di chuyển được, qua một khắc lực lượng mới biến mất.
Lăng Tiếu nhìn thấy Sát Thiên không thể nhúc nhích thì biết rõ chuyện không ổn, hắn đâu nghĩ tới Ngọc Nhu Phỉ có bán thần khí chứ?
Trong nháy mắt Lăng Tiếu dùng toàn bộ chiến lực, trấn thiên cổ lập tức xuất hiện trên tay, hắn muốn ra tay kích sát nữ nhân này.
Ngay sau đó hắn không có nửa phần thương hương tiếc ngọc, bằng không chết chính là hắn.
Lăng Tiếu còn chưa gõ trấn thiên cổ thì có hào quang chiếu vào người hắn.
Trong lòng Lăng Tiếu kinh hô một tiếng.
– Hết!
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy hành động của mình cứng ngắt, trừ đầu óc còn có suy nghĩ ra, tất cả còn lại không cử động, lực lượng trong đan điền cũng bị cấm cố.
Trên mặt Ngọc Nhu Phỉ lúc này tươi cười dụ hoặc chúng sinh, nói:
– Vốn muốn khách khí với các ngươi chút ít, thế nhưng mà ngươi không thức thời thì ta cũng không khách khí.
Thời điểm Ngọc Nhu Phỉ muốn hạ sát thủ với hai người, linh thú hộ thân của Sát Thiên là Thủy Hống và Sư Hổ Thú của Lăng Tiếu không có bị trói buộc gào rú một tiếng, chúng công kích Ngọc Nhu Phỉ.
Kính trong tay Ngọc Nhu Phỉ không có hiệu quả với linh thú, nàng cất kỹ cái gương, trong tay xuất hiện loan đao, cùng lúc đó nàng cũng gọi linh thú hộ thân ra.
Linh thú hộ thân của Ngọc Nhu Phỉ chính là Bạch Ngân Cự Tượng, thân hình khổng lồ của nó khiến người ta cảm thấy khủng bố, hai lỗ mũi thở ra khói trắng, hai cái tai to đập một cái gió mạnh quét qua, bốn cái chân to như cây cột khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Trong các linh thú thì vọi là loài có lực lượng mạnh nhất, nhưng mà thân hình khổng lồ khiến tốc độ của nó chậm lại.
Nhưng Ngọc Nhu Phỉ lại tin tưởng nó mười phần, cho nó ngăn cản Thủy Hống và Sư Hổ Thú không có chuyện gì.
Bạch Ngân Cự Tượng da dày thịt béo, nó miễn dịch công kích bình thường.
Nhìn thấy con voi này tâm của Lăng Tiếu lạnh một nửa.
Người ta trực tiếp dùng biện pháp này tiêu diệt hắn và Sát Thiên, hai người bọn họ khó xoay người.
– Không được ah, phải nghĩ biện pháp ngăn cản nàng một hồi, Sát Thiên có thể khôi phục lực lượng nhanh chóng!
Đầu óc của Lăng Tiếu suy nghĩ biện pháp thật nhanh.
Thế nhưng mà hắn không thể động đậy, chỉ có đầu óc còn đang suy nghĩ, tinh thần lực công kích có thể dùng nhưng mà với Thánh giả có thể nắm giữ lực lượng không gian, tinh thần lực công kích đã không đủ nhìn, cho dù linh hồn phân thân của hắn cũng không phải đối thủ của Thánh giả đỉnh phong, chỉ sợ linh hồn trong phân thân cũng bị đánh tan.
– Vốn ngươi có thể toàn mạng, nhưng mà ngươi muốn nuốt thánh vật của chúng ta, lại giết thánh lão của giáo ta, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp thần minh!
Ngọc Nhu Phỉ cười lạnh, loan đao lấp lánh sắc bén chém vào cổ Lăng Tiếu.
– Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!
Lăng Tiếu cái khó ló cái khôn, lập tức sử dụng Bất Diệt Kim Thân, phân thân của hắn nhanh chóng bám vào kim thân.
Kim thân này như có tính mạng, nó cầm kim thương tấn công Ngọc Nhu Phỉ.
Ngọc Nhu Phỉ không ngờ Lăng Tiếu còn có chiêu này, hơn còn hiểu công kích, nội tâm của nàng nghi hoặc không thôi.
Phải biết rằng không gian giới không thể chữa vật sống, mà linh thú không có khả năng thay con người.
Mà Kim Thân có tu vị Thánh giả thấp giai, phòng ngự cũng so được với thánh khí thấp giai, nhưng mà không thể như chân thân Lăng Tiếu bộc phát lực lượng gấp mấy chục lần.
Ngọc Nhu Phỉ lúc này là Thánh giả đỉnh phong, chỉ hai chiêu là nàng đã thăm dò ra thực lực của Bất Diệt Kim Thân, nàng tăng lực công kích và đánh Kim Thân thành vài đoạn.
Lăng Tiếu biết rõ Kim Thân khó chống công kích của nữ nhân này cho nên hắn rút linh hồn về, lập tức lại triệu hồi phân thân khác.
Khương Vương trước khi chết chính là Thánh giả đỉnh phong, một chút cũng không yếu hơn Thiên Sát.
Dùng phòng ngự của hắn không tới mức bị diệt như Bất Diệt Kim Thân.
Lăng Tiếu dùng phân thân khống chế Kim Thân, tay cầm Kim Long Thương, dùng phân thân thuật công kích cản trở Ngọc Nhu Phỉ.
Gần trăm đạo thân ảnh và Phách Lương Thương Quyết cường đại đánh thiên địa này chán động không dứt.