Dương Khác mỉm cười vuốt đầu của Dương Bích Hương và nói:
– Tiểu nha đầu này, sao hôm nay rãnh mang theo bằng hữu tới đây dạo vậy?
Đang nói ánh mắt của hắn nhìn qua đám người Lăng Tiếu, ánh mắt già bắn ra tinh quang.
– Ta mới nhận mấy bằng hữu, bọn họ tới đây mua sắm linh thảo, ta mang theo bọn họ tới đây giúp đỡ sinh ý gia tộc!
Dương Bích Hương giải thích.
– Ha ha, nha đầu ngươi biết buôn bán cái gì, nhưng mà vài bằng hữu của ngươi đúng là không đơn giản, ngay cả ta cũng không nhìn thấy hư thực của bọn họ.
Dương Khác cười nhạt nói.
– Yên tâm đi tam gia gia, bọn họ sẽ không hại ta, vừa rồi còn ở đây mua sắm linh thảo hơn bốn tỷ đấy!
Dương Bích Hương lúc này mang theo vài phần khoe khoang.
Thoáng cái làm sinh ý lớn, cho dù trên bán đấu giá cũng khó có sinh ý như vậy.
Tiếp theo Dương Bích Hương làm trung gian giới thiệu Dương Khác với đám người Lăng Tiếu.
– Đúng rồi tam gia gia, bọn họ… Bọn họ muốn nhìn tiếp, không biết có được hay không?
Dương Bích Hương cản thận hỏi thăm Dương Khác, xem ra nàng rất sợ tam gia gia tức giận.
Dương Khác nhíu mày và nói:
– Ngươi phải biết tầng trên chỉ có thân phận Thánh giả mới lên được, lần sau phải nói trước với ta!
Phía trên toàn những thứ trân phẩm trong bát giai, trân tàng cũng không nhiều, hơn nữa chuyện này quan hệ trọng đại, tuyệt đối không cho phép ai cũng tiến vào được, cho dù là tiểu bối dòng chính của Dương gia cũng không dễ dàng đi lên được.
Dương Bích Hương cảm thấy có chút ủy khuất nói:
– Biết rõ tam gia gia!
Dương Khác không muốn quở trách Dương Bích Hương, tươi cười nói:
– Vài vị chắc là cần mua sắm thêm cái gì đó, hài tử Hương Hương này không biết chuyện, nàng ở lại chỗ nầy nói chuyện với lão đầu ta, mặt khác ta cho người làm thẻ khách quý cho các ngươi, mua sắm ở Dương gia chúng ta sẽ có chiết khấu.
Nói xong cũng không hề ngó ngàng tới đám người Lăng Tiếu, liền mang Dương Bích Hương đi lên lầu.
Lúc này Lăng Tiếu đột nhiên lên tiếng:
– Dương lão xin dừng bước, ta có thứ này cho ngươi xem!
Nói xong trong tay hắn xuất hiện lọ dịch thể trắng, hắn mở nắp ra, một lực lượng tinh thuần mênh mông bao phủ nơi này.
Từ trong đó có khí tức dao động nhẹ nhàng.
Lăng Tiếu lại đậy nắp bình lại, ánh mắt tùy ý nhìn qua Dương Khác.
Dương Khác râu ria dựng cao lên, trong mắt đầy tham lam.
– Tốt, đây là thứ tốt, Lăng Tiếu tiểu hữu có thể cáo tri cho ta đây là thánh dịch gì không?
Lăng Tiếu lại cười nói:
– Vạn Niên Địa Tâm Tuyền!
Lúc này thần sắc Dương Khác trở nên khoa trương hơn, trong nháy mắt tới trước mặt Lăng Tiếu.
– Ngươi… Ngươi có thể bán cho ta không?
Lăng Tiếu không nghĩ đến Dương Khác phản ứng lớn như vậy, trong nháy mắt lui ra sau hai bước, cảnh giác nhìn Dương Khác.
Dương Khác ngượng ngùng chà tay cười nói:
– Lăng Tiếu tiểu hữu chớ trách, lão phu nhất thời kích động.
Lăng Tiếu gật đầu, nói:
– Không quan hệ, nếu như Dương lão cần Vạn Niên Địa Tâm Tuyền thì ta không cự tuyệt, nhưng mà bằng hữu của ta cần gấp thánh vật quang thuộc tính đột phá, nếu như quý các có thánh vật như vậy, cũng không phải là không thể được!
– Thánh vật quang thuộc tính! Chẳng lẽ linh thảo quang thuộc tính nơi đây không đủ sao? Hẳn là các ngươi cần thánh đan bát phẩm?
Dương Khác hỏi.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
– Chúng ta cần thánh vật quang thuộc tính bổn nguyên, thứ khác không có tác dụng.
– Hẳn là… Vậy ta đi lên xem mới được, Hương Hương ở đây tiếp bằng hữu của ngươi đi, tùy tiện cầm chút ít linh quả cho bọn họ ăn, ta đi lên xem đã!
Dương Khác hoài nghi đám người Lăng Tiếu có ai đó sắp đột phá lên Thánh Hoàng, bằng không cũng không cần dùng thánh vật bổn nguyên, nhưng mà hắn không có hỏi, chỉ giao phó một tiếng, liền vội vàng đi lên trên lầu.
Dương Bích Hương sững sờ một lúc sau mới cười to nói:
– Ha ha, đây là lần đầu tiên ta thấy tam gia gia kích động như vậy, đi thôi, ta mang theo các ngươi qua bên kia, ăn chút linh quả nghỉ ngơi một chút, tam gia gia có khả năng sẽ tới.
Quả nhiên Dương Khác đi lên trên thời gian không lâu.
Một lão giả khác đi xuống cùng với hắn, lão giả này đạt tới Thánh giả cao giai, để bọn người Lăng Tiếu không thể không nhìn thẳng thực lực của Dương gia.
Dương Bích Hương nhìn thấy lão giả này thì nhu thuận chào.
– Bái kiến Tống gia gia!
Tống Bồi chính là thánh lão chủ sự của Dược Linh Các, là thánh lão cung phụng của Dương gia, tại Dương gia địa vị cũng rất cao.
Tống Bồi cười ha hả nói:
– Hương Hương ah, nghe nói ngươi dẫn bằng hữu rất thú vị tới gặp tam gia gia, chắc hẳn chính là mấy vị này?
Ngay lập tức lấy Dương Bích Hương giới thiệu lần nữa.
Dương Khác không nhịn được, nói:
– Lão Tống, ngươi nhanh mang trân tàng ngàn năm qua là Nguyệt Bảo Thánh Quang xuất ra trao đổi Vạn Niên Địa Tâm Tuyền, ta sẽ nghĩ biện pháp trám lỗ hổng lên trên.
– Trân tàng ngàn năm quá quý giá, nếu như chỉ là một bình Vạn Niên Địa Tâm Tuyền chỉ sợ không được!
Tống Bồi nói lời này cho bọn người Lăng Tiếu nghe.
Nhưng mà trong tay xuất hiện thứ trong suốt, thứ này tràn ngập lực lượng nhu hòa của ánh trăng, nhìn qua cực kỳ tinh khiết mênh mông.
– Nguyệt Bảo Thánh Quang!
Ngọc Nhu Phỉ lúc này vui mừng nói.
Nguyệt Bảo Thánh Quang, đây là lực lượng bổn nguyên quang thuộc tính, nó do lực lượng ánh trăng ngưng tụ thành, chỉ ở kỳ địa mới có thánh vật này, thế gian căn bản khó tìm.
Nó trừ có thể trợ Thánh giả đột phá ra, còn có thể để Thánh giả hoặc Thánh Hoàng cảnh đột phá giảm bớt khó khăn, giá trị của nó còn trên cả Vạn Niên Địa Tâm Tuyền.
Nếu như Ngọc Nhu Phỉ có thể thu được này đoàn bổn nguyên này, tuyệt đối có thể trực tiếp đột phá đến Thánh Hoàng cảnh không phải vấn đề.
Dương Khác nhìn về phía Lăng Tiếu nói:
– Đúng vậy, tiểu hữu ngươi cũng biết lực lượng bổn nguyên quang đặc tính rất khó tìm, ngươi còn có thứ gì tốt, tốt nhất là thánh vật thủy thuộc tính, nhiều hơn nữa chúng ta có thể đổi.
Lúc này Ngọc Nhu Phỉ nắm chặt tay Lăng Tiếu, nhìn ra được nàng cực kỳ cần Nguyệt Bảo Thánh Quang này.
Lăng Tiếu vỗ vỗ tay bảo nàng an tâm, nhìn qua Tống Bồi nói:
– Tống lão, không biết ngươi tu luyện thuộc tính gì?
Tống Bồi cũng không cần suy nghĩ:
– Lão phu tu luyện kim thuộc tính? Như thế nào, tiểu hữu còn có thánh vật bổn nguyên?
Lăng Tiếu cười nhạt, trong tay xuất hiện một đoàn kim quang.
– Không biết Tống lão có nhận ra thứ này không?
– Kim… Kim nguyên khí!
Tống Bồi mắt già co rút, cả kinh kêu lên.
– Tống lão quả nhiên kiến thức quảng đại, nếu như ta dùng kim nguyên khí cùng Vạn Niên Địa Tâm Tuyền trao đổi, không biết có đủ phân lượng không? Nếu như không được thì ta không có biện pháp!
Lăng Tiếu nói.
– Đủ đủ, chỉ là kim nguyên khí chỉ có một chút này sao?
Tống Bồi vội vàng gật đầu.
Lăng Tiếu nói:
– Đương nhiên, một chút lực lượng bổn nguyên này chúng ta cứu tử nhất sinh mới đạt được, ngươi cho rằng dễ tìm sao?
– Lão Tống ngươi kiếm lớn rồi, nhanh cầm Nguyệt Bảo Thánh Quang đi!
Dương Khác thúc giục.
– Cũng phải, cho dù là loại bổn nguyên nào cũng không dễ tìm.
Tống Bồi thở dài một tiếng, lại cầm Nguyệt Bảo Thánh Quang ra giao cho Lăng Tiếu.