Cho nên hắn trở về buồn bực nằm ngủ một mình, cũng không suy nghĩ người muốn giết hắn là ai, cũng không muốn suy nghĩ gia nhập Đan Minh.
Hắn luyện chế cực phẩm Huyền Đế Đan đã khiến tinh thần và linh lực bị đè ép tiêu hao không còn.
Ai biết rõ hắn mới nằm xuống giường không bao lâu, Băng Nhược Thủy đã lén lút tiến vào căn phòng của hắn.
Mỹ nhân khổ sở lén lút tới đây, Lăng Tiếu nhanh chóng kéo nàng vào trong chăn sưởi ấm.
Ai biết được khi bọn họ kết thúc đại chiến đầu tiên thì Dao Thanh Mẫn lại tới.
Nha đầu này còn rất ôn nhu gõ cửa và nói:
– Thiếu gia, nô tài Thanh Mẫn tới làm ấm giường cho ngài!
Nàng hấp dẫn trần trụi như vậy khiến Lăng Tiếu vừa mới bình phục dục hỏa lại bốc cháy hừng hực lên.
Băng Nhược Thủy vốn định lảng tránh, nhưng mà bị Lăng Tiếu hắn kéo phải lưu lại, sau đó Dao Thanh Mẫn ở ngoài cửa bị Lăng Tiếu kéo vào trong chăn.
Hai nữ nhân gặp nhau trên giường thì Băng Nhược Thủy gương mặt đỏ tươi như máu, vô cùng thẹn thùng, nàng nằm trong chăn không dám động một cái, còn Dao Thanh Mẫn ngược lại cố ý lay động nàng, còn chơi cởi y phục hấp dẫn Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu còn không chờ nàng cởi quần áo xong đã kéo nàng lên giường, hắn “Giáo huấn” là nha đầu làm ấm giường còn bày điều kiện với hắn.
Kết quả ba người cùng ngủ trong chăn lớn.
Nhìn thấy hai nữ thỏa mãn ngủ bên cạnh mình, Lăng Tiếu vô cùng vui vẻ, hắn lại ảo tưởng có một ngày mình kéo tất cả nữ nhân của mình đưa lên một giường, sau đó cùng đại chiến thỏa thê.
Nhưng mà nữ nhân càng nhiều đại biểu áp lực của hắn càng lớn, vạn nhất không thể thỏa mãn các nàng thì chắc chắn sẽ có nháo lớn đấy.
Ba người rời giường thì mặt trời đã lên cao.
Băng Nhược Thủy kiều mỵ da thịt đỏ hồng, không dám nhìn Lăng Tiếu cái nào.
Dao Thanh Mãn hiển nhiên còn phóng khoáng hơn Băng Nhược Thủy nhiều lắm, nàng tùy ý vuốt ve thân thể Lăng Tiếu, nói:
– Thiếu gia, ta đã là nha hoàn của ngài, về sau ngài không nên vùi dập người ta đấy.
Lăng Tiếu xoa gương mặt của nàng, cười nói:
– Ân, chỉ cần ngươi nhớ kỹ tối qua hầu hạ tốt thiếu gia, thiếu gia sẽ không vùi dập ngươi, nếu ngươi hầu hạ không tốt thì không có biện pháp a.
– Yên tâm đi, nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ thiếu gia, bây giờ để nô tài hầu hạ thiếu gia thay quần áo.
Dao Thanh Mãn yểu điệu nói.
Băng Nhược Thủy cũng rất bội phục sư tỷ của mình, nàng có cam đảm rất lớn khi theo đuổi vui vẻ của mình, bản thân nàng cũng đang suy nghĩ có nên buông rụt rè của bản thân “Hầu hạ” Lăng Tiếu không?
Lúc Lăng Tiếu và hai nữ đi ra đại sảnh, Cốc Uy bước nhanh tới, nói:
– Lăng đại sư rời giường, nếu ngươi không dậy thì ta cũng gọi người gọi ngươi đấy.
Nhìn Cốc Uy biểu lộ lo lắng, Lăng Tiếu đã biết tin tức đã truyền ra, cười nhạt nói:
– Cốc trưởng lão, chuyện gì mà ngươi lo lắng như vậy?
Cốc Uy còn không nói, Diệp Vân Phong lập tức nói:
– Lão đại, bên ngoài có người muốn cầu kiến thiếu gia, bọn họ muốn làm truy tùy giả của ngươi.
Lăng Tiếu nói:
– Ta biết rồi, bảo bọn họ chờ đi, nói ta muốn bế quan một tháng!
– Lão đại, chuyện này… Có phải không ổn hay không?
Diệp Vân Phong khó hiểu hỏi một câu.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
– Chiếu theo lời ta nói mà làm đi!
Diệp Vân Phong gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Đương nhiên Lăng Tiêu sẽ không thực bế quan, hắn thu liễm khí tức đi tới Luyện Dược Sư công hội.
Lăng Tiếu mặc quần áo Luyện Dược Sư, trước ngực mang huy chương thất tinh sáng ngời.
Trên đường đi không ít người nhìn thấy huy chương thất tinh trước ngực của hắn, có vài người cung kính khom người vấn an một câu “Đại sư”!
– Quấy rầy ngươi tìm Giam Đốc trưởng lão giúp ta, nói là Lăng Tiếu cầu kiến!
Lăng Tiếu tới Luyện Dược Sư công hội là đi cửa lớn, nói với người trông cửa.
Người này vội vàng thi lễ với Lăng Tiếu.
– Thì ra là Lăng đại sư, Giam trưởng lão đã sớm phân phó Lăng đại sư có thể trực tiếp đi vào nội đường tìm hắn là được, mời ngài tùy tiện.
Người trông cửa này nhìn thấy Lăng Tiếu còn trẻ như vậy thì hô:
– Lăng đại sư này đúng là quá trẻ rồi!
Lăng Tiếu mới hơn hai mươi tuổi đã có thực lực Thiên Tôn, mấy trăm năm sau dung mạo sẽ không cải biến, hơn nữa chỉ cần hắn bảo trì tốc độ tu luyện như vậy, ngày sau đạt tới Thánh giai thì dung mạo sẽ định hình, đến lúc đó hắn vĩnh viễn bảo trì tư thái lúc trẻ tuổi, vĩnh viễn không giờ.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, hắn đi vào trong nội đường của Luyện Dược Sư công hội.
Trên đường đi qua các lầu các đình đài thủy tạ, Lăng Tiếu đi vào một gian nhã các.
Hắn vừa tới cửa thì cánh cửa tự động mở ra, một âm thanh thương lão vang vọng.
– Vào đi!
Lăng Tiếu đi vào trong, sau đó trực tiếp đi lên lầu hai.
Giam Đốc trưởng lão ngồi trên một bồ điếm, hắn nhìn qua Lăng Tiếu và nói vào vấn đề chính.
– Ngươi đã cân nhắc rõ ràng chưa?
Lăng Tiếu nhìn qua Giam Đốc trưởng lão nói chuyện, cảm thấy hắn đủ dứt khoát/
– Ta có thể gia nhập Đan Minh, nhung mà ta có điều kiện!
Lăng Tiếu nói.
Giam Đốc trưởng lão cười lên, nếp nhăn già nua của hắn lúc này co lại vài cái, nói:
– Ngươi là người đầu tiên dám bàn điều kiện đấy, nếu như là người khác thì ta khẳng định sẽ đá hắn ra khỏi cửa, nhưng mà ngươi thì ta không biết làm sao.
Hắn dừng một chút và nói:
– Nói đi, có điều kiện gì?
– Ta có một điều kiện, chính là ta chỉ làm khách khanh trưởng lão, sẽ không thường trú ở nơi này, ta có việc cần làm, không muốn có chút gò bó gì đó.
Lăng Tiếu nói.
Khách khanh trưởng lão chỉ là một loại tôn xưng, chẳng khác gì cung phụng ngoại viện của thế gia đại phiệt, nhưng mà cùng cấp với cung phụng trưởng lão, khác chính là càng tự do, chỉ khi các tông môn hoặc gia tộc gặp nạn mới ra tay trợ giúp, đây là trưởng lão danh nghĩa.
– Chỉ đơn giản như vậy?
Giam Đốc trưởng lão sững sờ, sau đó hỏi lại.
Lăng Tiếu nói:
– Chỉ đơn giản như vậy, tiền bối tưởng như thế nào? Nếu như không đáp ứng thì ta đành phải không gia nhập.
Ví dụ như tông môn hoặc gia độc này cần đan dược nào đó, bọn họ không cách nào luyện chế thì có thể dùng thân phận Đan Minh thân mời, do Đan Minh thương thảo xong mới ban bố nhiệm vụ ra ngoài, người nào có thể luyện chế ra đan dược này sẽ tiếp nhận dưới hình thức nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phí tổn do nhân viên Đan Minh trảo trả.
Hoặc có chút tông môn, gia tộc muốn mua sắm nhiều đan dược của Đan Minh, mà nội bộ Đan Minh cũng dùng hình thức nhiệm vụ tuyên bố ra ngoài, Lăng Tiếu có thể tiếp nhiệm vụ này hoàn thành.
Có thể nói Đan Minh chính là nơi giao dịch đan dược, là nơi liên hệ giữa Luyện Dược Sư công hội và các thế gia, tông môn.
Nhưng những tông môn, gia tộc gia nhập Đan Minh nguyện ý cung cấp nguyên liệu cho Đan Minh, bọn họ trả giá cũng thu được không ít thu nhập.
Trong trung vực nhiều võ giả như thế, mỗi giờ mỗi phút đều có sự kiện đánh nhau hoặc bị thương, cho nên bất luận võ giả nào cũng cần không ít đan dược.
Bọn họ không hiểu luyện chế đan dược, vậy thì khẳng định phải đi mua sắm đan dược rồi, mà Đan Minh không thể nghi ngờ là lựa chọn rất tốt cho bọn họ.