Sau khi an bày xong, Lăng Tiếu ôm Hạ Huyên Huyên nói:
– Huyên Huyên về sau ngươi ở cùng với thúc thúc nhé?
Hạ Huyên Huyên nhu thuận gật đầu, lại hỏi:
– Đại ca muốn đi đâu? Chẳng lẽ ngươi không muốn Huyên Huyên sao?
Lăng Tiếu sờ sờ đầu nhỏ nhắn của nàng, trìu mến nói:
– Tiểu ngốc, đại ca ca đương nhiên muốn Huyên Huyên mà…, nhưng mà đại ca ca qua mấy ngày nữa có chuyện cần làm, cho nên không thể ở bên cạnh Huyên Huyên được, nhưng mà ngươi yên tâm, đại ca ca có rảnh sẽ trở về thăm Huyên Huyên.
Trong lòng Lăng Tiếu đã sớm xem Hạ Huyên Huyên trở thành muội muội của hắn rồi.
– Vậy ngươi đáp ứng Huyên Huyên, nhất định phải thường xuyên thăm Huyên Huyên đấy!
Hạ Huyên Huyên dùng ngữ khí cầu khẩn.
– Ân, Đại ca ca đáp ứng ngươi!
Lăng Tiếu đáp.
Vài ngày tiếp theo Lăng Tiếu trừ cùng Hoa Hiểu Quế tiếp tục đi ra ngoài mua sắm linh thảo, liền trở về dạy Hạ Huyên Huyên một ít pháp quyết thổ nạp cơ bản, trước hết đánh tốt căn cơ của nàng đã.
Hạ Huyên Huyên là cô gái nhỏ rất thông minh, thường thường chỉ nói hai ba lượt là lĩnh ngộ ý hắn muốn nói, làm cho Lăng Tiếu giảm bớt không ít tâm tư.
Hoa Hiểu Quế thìcó rảnh thì ở trước mặt Lăng Tiếu khoe khoang thiên phú luyện dược của chính mình, trong mắt Lăng Tiếu hắn chỉ là mao đầu tiểu tử mới tu hành mà thôi, còn có rất nhiều thứ cần phải học tập lĩnh ngộ đấy.
Lăng Tiếu nhiều lần muốn nói thân phận của mình cho Hoa Hiểu Quế biết, nhưng mà suy nghĩ thấy không nên nói sớm.
Tuy nói Hoa Hiểu Quế xem như không có tâm cơ, nhưng mà tâm phòng bị người vẫn phải có, đợi ngày sau lại quen thuộc một ít, nói ra cũng không muộn.
…
Trong nháy mắt năm ngày qua đi, ngày hôm nay sắp tới thời gian tranh cử Tử Thiên Tông.
Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế đã sớm chờ ở quán rượu.
Lúc Lao Phạm Thanh nhìn thấy Lăng Tiếu xuất hiện thì sắc mặt của hắn kinh hãi.
Hắn phái trưởng lão đi tập sát Lăng Tiếu, cho rằng không sơ hở tý nào, cho nên không có chờ kết quả cuối cùng.
Nhìn thấy Lăng Tiếu cười tươi nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhanh chóng tránh đi nơi khác, trong nội tâm nghi hoặc nghĩ thầm:
– Trữ bá đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng không có giết hắn, chờ ta quay về gia tộc sẽ cho hắn đẹp mặt.
Lần này ở các đại thành nằm trong phạm vi quản hạt của Tử Thiên Tông có gần ba trăm thiên tài trẻ tuổi tới tham gia tranh cử. Những năm này người trong các gia tộc đều đề cử đệ tử thiên tài đi ra, trừ dùng đặc quyền ra, mỗi một người ít nhất cũng có thực lực Huyền Sĩ cấp thấp, hơn nũa thực lực Huyền Sĩ trung giai cũng nhiều, Huyền Sĩ cao giai thì ầm mười người.
Tất cả mọi người sau khi tập trung, thành chủ thành Tử Thiên Cát Đồ xuất hiện trước mặt mọi người.
– Toàn bộ lên ngựa, theo ta đi vào trong tông.
Cát Đồ nói đơn giản vài câu, lập tức xuất phát.
Tử Thiên Tông thành lập trên dãy núi, chỗ đó thiên địa linh khí cực kỳ tràn đầy, hoàn cảnh cũng hợp lòng người.
Từ xa nhìn lại, nó giống như tiên cung hung vĩ mờ ảo với lầu các san sát, khiến người ta cảm thán.
Lúc đi dưới chân núi, một người trẻ tuổi anh tuấn cưỡi Thanh Phong hạc xuất hiện trên không trung.
– Là hắn?
Trong lòng Lăng Tiếu chấn động.
Người trẻ tuổi tuấn lãng trước mặt Lăng Tiếu đã nhìn thấy ở Hoang Tùng sơn mạch, chính là Hoàng Dật Phong.
Lúc ấy Lăng Tiếu trong Mê Huyễn còn kém bị hắn đuổi giết, hình như còn là sư huynh của Vân Mộng Kỳ.
– Bái kiến Đồ chấp sự, tông môn bảo ta dẫn đệ tử lên núi!
Hoàng Dật Phong từ trên Thanh Phong hạc nhảy xuống, sau đó ôn hòa chào hỏi Cát Đồ.
Cát Đồ đáp:
– Vậy làm phiền, ta quay về trong thành trước.
– Làm phiền Đồ chấp sự.
Hoàng Dật Phong chắp tay nói một tiếng, sau đó lãnh ngạo nhìn qua mọi người, cất cao giọng nói:
– Tất cả mọi người xuống ngựa, theo ta vào tông.
Ba trăm người tụ tập xuống ngựa, trực tiếp đi lên thềm đá trước mặt.
Một ít thiếu nữ xì xào bàn tán về Hoàng Dật Phong.
– Vị sư huynh kia thật đẹp trai, nếu có thể song tu với hắn thật tốt!
– Thật mê trai, không thấy người ta tài cao kiêu ngạo sao, ta xem hắn tám phần sẽ không vừa ý ngươi.
– Nam nhân đều là đồ đê tiện, chỉ cần bổn cô nương vén váy lên thì hắn sẽ mê đảo thôi.
– Vậy ngươi thử xem, nói không chừng không cần tham gia tranh cử, trực tiếp trúng cử đấy.
…
Lăng Tiếu lẫm trong đám người, cũng không có bị Hoàng Dật Phong phát hiện.
Hắn cũng không phải sợ Hoàng Dật Phong, mà là hắn không muốn có phiền toái trước khi tranh cử mà thôi.
Đáng tiếc hắn nghĩ thì nghĩ, có một số việc không như mong muốn.
Theo chân núi đi lên tông mông tổng cộng có một ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Tuy tát cả mọi người là cao thủ Huyền Sĩ giai, thế nhưng mà đi lên cầu thang dài như vậy đều mồ hôi đàm đìa, mỏi mệt không chịu nổi, càng có mười mấy người trên đường không chịu nổi ăn Hồi Khí Đan mới đi hết đường.
Thời điểm nữa đường Hoa Hiểu Quế cũng thiếu chút không chịu nổi.
Khá tốt Lăng Tiếu ở bên cạnh cổ vũ hắn.
– Xem đây như khảo hạch nhập môn, dựa vào lực ý chí đi tiếp đi, tương lai tu luyện sẽ có chỗ tốt.
Cuối cùng nhất Hoa Hiểu Quế không có phục đan dược, dựa vào lời của Lăng Tiếu dùng ý trí kiên trì.
– Ngươi, ngươi… Còn các ngươi nữa, không cần tham gia tranh cử!
Hoàng Dật Phong chỉ vào mười mấy tên phục dụng đan dược.
– Dựa vào cái gì? Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, hiện tại đến tông môn thì không cho chúng ta tranh cử?
– Đúng vậy, dựa vào cái gì, tranh cử còn chưa bắt đầu, ngươi có quyền lợi gì chứ?
– Không được, chúng ta phải chờ chấp sự đại nhân tới nói rõ ràng mới được.
…
Mười mấy người càng không ngừng chỉ trích Hoàng Dật Phong.
– Hừ, chỉ là một ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang còn không đi hết, còn cần phục dụng đan dược hồi khí, chứng minh ý chí của các ngươi không đủ, các ngươi có tư cách gì tham gia tranh cử, các ngươi ai không phục, đứng ra cho ta, nhưng mà các ngươi không nhất định có thể đi xuống dưới được đâu.
Hoàng Dật Phong hừ lạnh nói ra.
Mười mấy người nghe Hoàng Dật Phong nói lời này, lập tức xấu hổ cúi đầu, nhưng mà trong lòng không cam lòng suy nghĩ:
– Trước kia đâu có nói cấm phục dụng đan dược đâu?
Bọn họ chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra, bằng không thực bị đánh là tự tìm.
Kế tiếp Hoàng Dật Phong nói với đám người còn lại.
– Các ngươi tới bên cạnh nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa chấp sự của các ngươi tới, hắn sẽ nói cho các ngươi biết quy tắc tranh cử.
Dứt lời Hoàng Dật Phong quay người rời đi.
Sau khi Hoàng Dật Phong đi được nửa đường, năm tên đồng môn đi tới.
– Hoàng sư huynh xin chờ một chút!
Tên cầm đầu kêu Hoàng Dật Phong lại.
– Lao sư đệ có chuyện gì?
Hoàng Dật Phong nhìn qua người tới hỏi.
Người họ Lao trẻ tuổi trước mặt chính là Lao Phạm Nhân, bên cạnh hắn còn có bốn người mấy ngày trước bị Lăng Tiếu giáo huấn.
– Hoàng sư huynh có thể đi qua nói chuyện được không?
Lao Phạm Nhân mang theo vẻ thần bí nói ra.
Hoàng Dật Phong do dự một chút vẫn đi cùng hắn.
– Hoàng sư huynh, bên ngoài có phải là đệ tử mới không?
– Đúng vậy, Lao sư đệ muốn đánh chủ ý gì đây?