Nhưng mà nàng cũng không có trách Phượng Lăng Thiên, chỉ tự trách mình vì sao lại lấy oán báo ân truy sát Phượng Lăng Thiên, lại không có ngăn cản sư huynh chém giết Phượng Lăng Thiên, trong nội tâm nàng cảm thấy tất cả do nàng tạo thành, trong lòng rất áy náy.
Sau khi tràng tỷ thí này chấm dứt, trong Chiến Loạn Uyên mở ra và tất cả mọi người đi ra ngoài.
Danh tiếng đệ nhất hoàng tọ lúc này rơi vào trên đầu Tân Lập, mà vị trí thứ hai lại Tiếu Ngạo Cung Tề Dương thu được, bành dai thứ ba là Linh Vũ Các Bạch Nguyệt Mai tay…
Tiếu Ngạo Cung không thể nghi ngờ là người thắng lớn nhất trong đệ nhất hoàng bảng.
Trong tim của tất cả Địa Hoàng đều biết vị trí đệ nhất hoàng tọa này đáng ra phải rơi vào trong tay Phượng Lăng Thiên mới đúng.
Nhưng mà sau khi tranh giành hoàng bảng chấm dứt, tất cả mọi người nhận định Linh Vũ Các sẽ ra tay với Tiếu Ngạo Cung.
Bởi vì lúc này thủ tịch đệ tử Lãnh Phong đã chết rồi.
Nhưng mà tất cả mọi người quan sát thật lâu, lại không thấy người của Linh Vũ Các động thủ, một các một cung không có vì Lãnh Phong chết mà gây chiến với nhau.
Sau khi tranh giành hoàng bảng chấm dứt, thanh danh Tiếu Ngạo Cung đại chấn, thân là con của Lăng Tiếu, Phượng Lăng Thiên muốn thấp cũng không thấp được, dù hắn không đoạt được danh tiếng đệ nhất hoàng tọa, nhưng mà hắn có thể diệt sát Lãnh Phong là đệ nhất hoàng tọa cũng được tuyên dương ra ngoài, mà Tân Lập thna là người kế nghiệp Lăng Tiếu cũng có uy danh truyền ra, bởi vì hắn hai lần ra tay bức lui đệ tử Linh Vũ Các thì thực lực cũng chẳng tầm thường.
Mà hai người có ngàn vạn liên hệ với Lăng Tiếu bây giờ đã vang danh trung vực, là thiên chi kiêu tử.
Mà phụ thân của Phượng Lăng Thiên, sư phụ của Tân Lập là Lăng Tiếu căn bản không quan tâm chuyện này.
Bốn năm trước hắn mang theo chúng nữ đi du lịch, liền tiến vào vực thẩm Tử Vong sơn mạch bế quan tu luyện, hy vọng có thể sớm ngày đột phá Huyền Đế, trở thành Thánh giả.
Lúc này Lăng Tiếu đứng trên tảng đá, thân hình di động thong thả và hai tay không ngừng huy động, hành động của hắn cũng thong thả, để người ta cảm thấy hắn đánh quyền chậm hơn phàm nhân, thế nhưng mà lại có lực hấp dẫn không hiểu, dần dần không gian chung quanh bắt đầu di động theo hai tay của hắn.
Lăng Tiếu nhắm lại mắt và hành động từ từ, không biết thời gian đã trôi qua ba ngày rồi.
Cách hắn không xa còn có một nam nhân uy mãnh đang đứng trên cây đại thụ, thỉnh thoảng lườm qua phía Lăng Tiếu, ánh mắt mang theo cảm giác nhàm chán.
Ở bên cạnh có Lang Vương đang nằm trên đát, cái đuôi của nó không ngừng vung qua vung lại.
– Ai, suốt bốn nămvẫn không có lĩnh ngộ lực lượng không gian, đột phá Thánh giai thật sự khó như vậy sao?
Lăng Tiếu dừng hành động và thở dài nặng nề.
Sau khi đưa chúng nữ ra ngoài hai năm thì hắn tới đây tu luyện, trong bốn năm này hắn tu luyện tới Huyền Đế đỉnh phong, thiếu chút nữa là đạt tới Thánh giai.
Nhưng mà muốn nhập thánh không có đơn giản như vậy, bao nhiêu người cho tới chết vẫn không thể đột phá Huyền Đế này đấy, cuối cùng hao hết thọ nguyên nên chết đi.
Lăng Tiếu dù thiên phú hay lực lĩnh ngộ đều tuyệt đỉnh, thế nhưng mà hắn vẫn không cách nào trong thời gian ngắn lĩnh ngộ lực lượng không gian, xem ra hiện tại không thể làm trong thời gian ngắn được.
Đương nhiên trong bốn năm qua không phải không bắt được gì, đã là lờ mờ đụng phải lực lượng không gian, chỉ còn kém một chút là hắn bắt được, chuyện này khiến hắn buồn bực không thôi.
– Như vậy xem ra khi nào đạt tới Thánh giả thì ta phải đi về Thiên Vực ah!
Lăng Tiếu thở dài một tiếng, lúc này hắn ngồi xuống đất, tay phải cầm một bình rượu và thịt khô, vừa uống thuốc vừa ăn thịt giống như đang phát tiết buồn bực.
Sau đó Lăng Tiếu ngồi ở trên Kim Sắc Lang Vương, lúc này đi ra khỏi Tử Vong sơn mạch.
Hai tháng sau hắn phải đi tới sa mạc nóng nhất trung vực.
Mà sa mạc này tên là Tháp Mạc Lý sa mạc.
Trong sa mạc này có Hưởng Vĩ Xà và Xích Độc Hạt là nguy hiểm nhất, bọn chúng là bá chủ của sa mạc này, bình thường kết thành đội xuất hiện, võ giả bình thường gặp phải hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Vì sao Lăng Tiếu lại đi tới Tháp Mạc Lý sa mạc chứ?
Đó là bởi vì hắn từng tra duyệt tất cả sách cổ cùng với ký ức truyền thừa của nhiều người, hắn từ địa đồ của Lữ gia mà biết được nơi này.
Chỗ đó hai mươi vạn năm trước có Thánh Dương Giáo được xưng là “Thánh địa” thống nhất trung vực.
Có ghi chép giáo đồ Thánh Dương Giáo lúc đó trải khắp thiên hạ, tất cả đại hoàng triều đều có người của bọn họ, những những hoàng triều này hàng năm đều phải tiến cống cho bọn họ.
Khi đó Thánh Dương Giáo có quyền uy vô thượng, tuyệt đối không phải bất cứ kẻ nào có thể khiêu khích được.
Nhưng mà hai mươi năm trước cao tầng của Thánh Dương Giáo đều biến mất toàn bộ, hơn nữa tuyên bố tin tức giải tán thánh giáo, nhất thời toàn bộ trung vực đại loạn.
Tương truyền cao tầng của Thánh Dương Giáo đi tới Thiên Vực khai tông lập giáo.
Khi đó bốn đại hoàng triều bất đầu hấp thu toàn bộ giáo đồ Thánh Dương Giáo còn lại để tăng trưởng thực lực của mình.
Những này tân bí Lăng Tiếu sớm theo chiến Vương gia cái kia giải qua một ít, thế nhưng mà cũng không nghĩ tới tấm bản đồ này sẽ là chỉ hướng cái này đã từng huy hoàng vô số năm đại giáo, tất [nhiên] lại đây chính là thời cổ đời (thay) sự tình.
Hơn nữa vô số người tiến hành điều tra địa chỉ cũ của Thánh Dương Giáo, nhưng kết quả không ai biết nó nằm ở nơi đâu.
Mê hoặc này đã kéo dài hai chục vạn năm qua.
Nhưng mà rất nhiều người biết trong sa mac này có trụ sở Thánh Dương Giáo, chỉ không biết nằm ở đâu, hoặc có người dùng thực lực cường đại che dấu nó đi làm cho người ta không tìm ra?
Lăng Tiếu cũng không có quên Thánh Dương Giáo này, chỉ mang theo tâm lý hiếu kỳ.
Cho dù không tìm ra thì hắn xem như đi lịch lãm rèn luyện mà thôi.
Lăng Tiếu cũng không có lựa chọn phi hành, hắn như khổ hạnh tăng đi bộ trên sa mạc này.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, cát bụi bay lên, khí tức khô nóng khó chịu và tầm nhìn bị cát che phủ.
Người bình thường đi như vậy, chỉ sợ không đi được mười dặm đã chạy trở về.
Lăng Tiếu tự nhiên không phải người bình thường, hắn thu liễm toàn bộ khí tức, cũng không có dùng chân nguyên hộ thân, cứ thế mà đi.
Hắn càng đi càng nhanh, giống như dung hòa làm một thể với sa mạc này, chỉ lưu lại chút cát bụi mà thôi.
Lăng Tiếu khổ tu nhiều năm, cũng đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất, so với phượng Lăng Thiên còn lĩnh ngộ sâu hơn.
Trước khi đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất thì đùng mong đụng chạm vào lực lượng không gian.
Có thể nói lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất là điều kiện tiên quyết đạt tới Thánh giả.
Lăng Tiếu đi như vậy nửa tháng, hôm nay hắn đứng giữa sa mạc, bốn phương tám là sóng cát cuồn cuộn, không có chút sinh khí nào cả.
Bỗng nhiên trong sa mạc vang lên âm thanh “Ba ba…”.
Âm thanh này vô cùng có tiết tấu, không cần phải nói là có rắn qua lại.
Quả nhiên một cái bóng dài nhỏ lao qua phía Lăng Tiếu, tốc độ kia vô cùng nhanh chóng.